Lục Tễ ngồi lên ghế: "Có thể giúp nàng là được." 
Tô Đào cũng theo ngồi lên cái ghế bên cạnh Lục Tễ. 
Nàng nhìn Lục Tễ, nói liên miên nhiều như vậy, trọng yếu nhất chính là muốn nói với hắn: "Cám ơn chàng." 
Động tác cởi áo ngoài của hắn hơi dừng lại, sau đó nói: "Không có gì, việc nhỏ thôi." 
Tô Đào nở nụ cười. Dù thế nào, nàng đều muốn cám ơn Lục Tễ, cám ơn đã suy tính cho nàng nhiều như vậy. 
Nói xong chuyện này, Tô Đào lại hỏi Lục Tễ buổi triều hôm nay như thế nào. 
Lục Tễ từng cái trả lời. 
Hai người qua lại vài lời, rất nhanh đã đến buổi tối. 
Tối hôm qua không cẩn thận vướng chân Lục Tễ, nên lần này nàng thập phần cẩn thận. 
Tô Đào nằm trêи giường đắp chăn, sau đó nói: " ngủ ngon." 
Trong màn một mảnh tối tăm. 
Lục Tễ nhớ tới ánh mắt sáng ngời của Tô Đào buổi chiều, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon." 
. . . 
Một nơi khác trong Tô phủ. 
Trở lại, mặt Từ thị với Tô Dao vẫn còn chút thẹn. 
Từ thị là chủ mẫu, Tô Dao cũng theo thói quen làm thiên kim tiểu thư, luôn luôn là người khác cúi đầu với các nàng. 
Các nàng chưa từng bị chê cười như vậy bao giờ. 
Chỉ cảm thấy mặt mũi mất sạch. 
Tô Dao tuy rằng tức giận muốn chết, nhưng vẫn làm bộ dáng vẻ dịu dàng: "Nương, muội muội đối xử với chúng ta như vậy, dù sao cũng được người nuôi dưỡng lớn lên, sao có thể như thế?" 
Vừa nghĩ đến bị nữ nhi cự tuyệt ngoài cửa, mặt mũi Từ lập tức trắng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-ty-ty-ga-cho-nhan-vat-phan-dien/1249924/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.