Lục Tễ tuổi trẻ đã dấn thân vào quân doanh. Trong quân doanh lăn lộn không ít năm, cũng nghe những binh lính kia nhắc tới chuyện nam nữ. Chẳng qua Lục Tễ đối với chuyện nam nữ này, luôn không có hứng thú, cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này. Khi còn trẻ, hắn chưa từng tính toán sẽ lấy thê tử. Lục Tễ còn cho rằng hắn sẽ luôn một mình như vậy. Thẳng đến khi Tô Đào xuất hiện... Tuy nói hắn với nàng chỉ là giả trang, nhưng Tô Đào đến cùng vẫn là nữ tử. Trai đơn gái chiếc, trong đêm tối ở chung, hắn xuất hiện phản ứng như thế cũng là bình thường. Lục Tễ hít sâu một hơi, cố gắng đem suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đuổi ra. Đợi sau một lúc không thấy Lục Tễ trả lời, Tô Đào có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ là nàng đập làm đau Lục Tễ rồi? Không phải chứ; trước đó nàng không cẩn thận kéo Lục Tễ ngã, hai người té xuống đất đều không có chuyện gì, chẳng lẽ so với lần trước còn nghiêm trọng hơn? "Không sao " Thanh âm Lục Tễ có chút khàn, nếu không cẩn thận sẽ không nghe được. Tô Đào nghe được Lục Tễ đáp lại mới nhẹ nhàng thở ra, may mà không làm Lục Tễ bị thương. Thanh âm nàng có chút mềm: "Thật không phải, thϊế͙p͙ lập tức đi xuống." Tô Đào có chút xấu hổ. Nàng không nghĩ đến vì khẩn trương mà vướng chân té, còn vừa lúc ngã ngay trêи người Lục Tễ. Tô Đào nói xong cũng từ trêи người Lục Tễ đi xuống, nằm vào bên trong. Lần này động tác Tô Đào dứt khoát lưu loát, một chút sai lầm cũng không có. Tô Đào thở dài nhẹ nhõm, nàng cầm lấy một bên chăn đắp lên, sau đó nằm xuống. Trêи người Lục Tễ phảng phất còn lưu lại sự mềm mại vừa rồi. Hắn nhắm chặt mắt, sau đó từ từ thở nhẹ một hơi. Tô Đào đắp chăn rất kín, chỉ lộ ra một đôi mắt, thanh âm từ trong chăn có chút ấp úng : "Hầu gia, ngủ ngon." Lục Tễ "Ừ" một tiếng. Tô Đào nhắm mắt lại. Nàng còn có chút khẩn trương, nhưng nghe tiếng hít thở quen thuộc của Lục Tễ, giống như thời điểm nàng cùng Lục Tễ ngủ chung lúc trước, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ . Chỉ chốc lát, Lục Tễ đã nghe được tiếng hít thở đều đều của Tô Đào Lúc trước Tô Đào cũng ngủ rất nhanh, cơ hồ vừa dính vào gối là có thể ngủ, không nghĩ tới bây giờ vẫn vậy. Tô Đào ngủ rất nhanh, nhưng Lục Tễ lại thật lâu không ngủ được. Hô hấp của hắn đều là mùi thơm ngọt vị đào, hắn chỉ cảm thấy trong đầu rất hỗn loạn. Thẳng đến nửa đêm, Lục Tễ mới dần dần ngủ thϊế͙p͙ đi. Sắc trời vừa sáng, hắn liền tỉnh lại đứng dậy xuống giường. Thân thể hiện tại của hắn đã khá, lại là mệnh quan triều đình, tất nhiên phải lên thượng triều, hôm nay chính là ngày đầu hắn chính thức vào triều. Nha hoàn hầu hạ bên ngoài dần nối đuôi vào, hầu hạ Lục Tễ rửa mặt. Hắn thấp giọng nói: "Động tĩnh nhỏ một chút, đừng làm ồn phu nhân." Lục Tễ biết, Tô Đào có thói quen ngủ nướng, hắn muốn để Tô Đào ngủ nhiều một chút. Nha hoàn nghe vậy đều vâng lệnh, thầm nghĩ hầu gia đối đãi với phu nhân thật tốt. Lúc này Tô Đào vẫn còn đang ngủ say. Nàng trở mình, cánh tay không cẩn thận phía chạm qua bên cạnh, kết quả đụng vào phần giường trống rỗng. Lục Tễ dậy rồi? Tô Đào mơ mơ màng màng nghĩ. Ngay sau đó, nàng mới nhớ đến hôm nay là ngày đầu Lục Tễ vào triều! Nàng lập tức thanh tỉnh. Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại nàng là thê tử của Lục Tễ. Thân là thê tử, tất nhiên phải hầu hạ phu quân vào triều . Tô Đào đứng dậy xuống giường, sau đó tiện tay cầm lấy một kiện áo ngòai khoác lên người. Trời càng ngày càng lạnh, trong phòng đã đốt Địa Lonh từ sớm, rất ấm áp, chỉ cần khoác áo ngoài là đủ. Lục Tễ vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị thay triều phục, liền bắt gặp Tô Đào khoác xiêm y đi tới. Có lẽ bởi vì vừa tỉnh ngủ, tóc nàng có chút lộn xộn, lộ ra vẻ lười biếng. Lục Tễ nhìn Tô Đào: "Đánh thức nàng?" Bọn nha hoàn nghe vậy lập tức sợ hãi, các nàng thực sự đã cẩn thận, cơ bản không phát ra động tĩnh gì! Tô Đào lắc đầu: "Không có, là thϊế͙p͙ tự tỉnh ." Lục Tễ nói: "Nàng lại ngủ thêm một lát đi." Nàng lắc đầu: "Không cần, thϊế͙p͙ ngủ đỉ rồi, " nàng nói xong thì cầm lấy triều phục trong tay nha hoàn"Phu quân, thϊế͙p͙ giúp chàng thay triều phục." Lục Tễ ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Ừm." Lục Tễ là quan lớn, triều phục rất rườm rà . Nàng giúp Lục Tễ đổi áo trong trước, sau đó lại là dải lụa, phối sức, từng cái từng cái mặc vào. Cuối cùng là thắt lưng, Tô Đào cúi đầu cẩn thận cài tốt. Từ góc độ của Lục Tễ, vừa lúc nhìn thấy búi tóc đen của nàng, còn có cái cổ trắng nhỏ. Những gia đình quan lại trong cung, bọn họ cũng có thê tử giúp thay triều phục như thế này đi. Hắn bỗng thấy có chút không tự nhiên. Cuối cùng, Tô Đào cũng giúp Lục Tễ thay triều phục xong. Nàng đánh giá Lục Tễ. Vóc dáng hắn rất cao, chính là cái giá áo biết đi lại. Bây giờ mặc triều phục, càng lộ ra thanh lãnh xuất chúng. Tô Đào ngẩng mặt lên: "Phu quân, xong rồi." "Ừm, vậy ta vào triều đây" Lục Tễ nói. Nàng gật đầu: "Được, thϊế͙p͙ đưa chàng ra ngoài." Hiện tại trời lạnh, Lục Tễ không muốn Tô Đào ra ngoài, nhưng hắn biết tính nàng nên đành phải tùy vậy. Tô Đào cũng không đi xa, chỉ tiễn tới hành lang nhìn Lục Tễ ra ngoài. Lục Tễ theo bản năng quay đầu lại. Hiện tại vào đông, trời sáng muộn, bây giờ sắc trời còn có chút mờ mờ. Hành lang treo một loạt đèn lồng màu đỏ, theo gió bay nhẹ trong không trung. Mà Tô Đào đang đứng bên dưới. Ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt nàng, lộ ra dung mạo xa hoa, đẹp mắt như một giấc mộng. Tô Đào thấy Lục Tễ quay đầu lại, liền cười nói: "Thϊế͙p͙ chờ chàng về nhà." Về nhà. Lục Tễ đã lâu chưa từng nghe qua từ này. Hiện tại, hắn cũng xem như có nhà. Hơn nữa, còn có người chờ hắn về. Lục Tễ gật đầu, sau đó đi nhanh ra của viện. Lục Tễ đi rồi , chính phòng lập tức liền an tĩnh lại . Tô Đào cũng trở vào nhà trong. Tuy mới chỉ đứng bên ngoài chốc lát, nhưng nàng vẫn có chút lạnh. Tuyết Liễu một bên nói: "Phu nhân, ngài có muốn ngủ thêm một lát không?" Thật sự mà nói, Tuyết Liễu cảm thấy mệnh của phu nhân thật sự quá tốt . Gả cho hầu gia anh dũng vô song không nói, vào cửa liền phân gia, đừng nói mấy phòng thân thích, ngay cả hầu hạ mẹ chồng cũng không cần. Không cần sáng sớm học quy củ, càng không cần lo liệu đám người trêи dưới. Trong phủ hoàn toàn do Tô Đào định đoạt, nàng muốn làm gì thì làm cái đó. Tuyết Liễu có chút hâm mộ Tô Đào. Tô Đào ngơ người chốc lát, sau đó nói: "Không cần, rửa mặt trước đi." Bây giờ nàng cũng không ngủ được nữa. Hôm nay là ngày đầu Lục Tễ vào triều, cũng là ngày thứ nhất nàng chính thức quản lý chuyện trong phủ. Hi vọng mọi thứ đều suôn sẻ. Tô Đào tràn ngập nhiệt tình rửa mặt dùng bữa, chờ thu thập xong thì an vị ở chính phòng chuẩn bị xử lý công việc. Sau đó thấy Tuyết Liễu đưa đến vài xấp sổ sách. Tuyết Liễu: "Phu nhân, đây chính là sổ sách mấy năm gần đây mà người muốn." Tô Đào: "..." Xem ra là nàng mơ mộng rồi, Tĩnh Viễn Hầu phủ to như vậy, sổ sách cũng khác so với gia đình bình thường nhiều! Tô Đào còn nghĩ, hôm nay có thể nhanh chóng sửa sang sổ sách, hiểu rõ ràng tiền bạc trong phủ chi tiêu vào những nơi nào . Nhưng hiện tại nhiều sổ sách như thế, nàng thấy vẫn phải từ từ làm thôi. Tô Đào an ủi chính mình, việc này cũng không cần vội. Nghĩ như vậy, Tô Đào càng thấy may mắn, trong phủ chỉ có nàng với Lục Tễ, sự tình nàng phải quản rất ít.Uống một ly trà, Tô Đào mới hít một hơi nhìn sổ sách. Đến lúc nhìn đến choáng váng đầu óc, nha hoàn bỗng dẫn một ma ma vào cửa. Tô Đào buông sổ sách xuống. Ma ma trước mắt tuổi chừng ngoài năm mươi, nàng mặc một thân đàn sắc khâm tử, búi tóc hoa râm, nhìn qua mặt mũi hiền lành . Tô Đào có chút nghi hoặc, ma ma này rất lạ mặt, không phải người trong phủ, vậy là ai chứ? Lúc này ma ma quỳ xuống: "Nô tỳ gặp qua phu nhân." Tô Đào kêu bà ta đứng lên, Phòng ma ma sau khi đứng lên cúi đầu nói: "Nô tỳ họ Phòng, được hầu gia gọi tới giúp phu nhân xử lý công việc, sau này phu nhân có cứ gọi ta là Phòng ma ma." Tuyết Liễu nghe vậy đôi mắt sáng lên, nàng cúi người đến gần tai Tô Đào nói: "Phu nhân, Phòng ma ma vốn là ma ma trong cung, lúc về già mới được ra ngoài." Có thể làm ma ma trong cung, đều là nhân vật có chút lợi hại. Đặc biệt là Phòng ma ma này, Tuyết Liễu đã nghe qua tên của nàng, có thể nghe được bà ta rất có thủ đoạn . Tô Đào hiểu, đây là Lục Tễ sợ nàng không làm nổi mới cố ý tìm người tới giúp. Tô Đào vội vàng nói: "Ngày sau làm phiền ma ma." Bà ta cúi đầu: "Đây đều là trức chách của nô tỳ." Phòng ma ma rất biết cách làm người, nói chuyện lại nhỏ nhẹ, cho dù Tô Đào có chỗ nào không hiểu, bà ấy cũng có thể nói hai ba câu là giúp nàng hiểu được. Có Phòng ma ma chỉ điểm, Tô Đào xử lý sổ sách nhanh hơn rất nhiều. Tô Đào thầm nghĩ không biết nhân vật như Phòng ma ma này Lục Tễ tìm về thế nào. Nhưng mặc kệ thế nào, có Phòng ma ma, Tô Đào không cần phải lo sự vụ trong phủ nữa. Tô Đào thầm cảm tạ Lục Tễ tìm người đến giúp nàng. Cho nên khi Lục Tễ hạ triều trở về, Tô Đào liền đứng ở hành lang vũ chờ hắn. Lục Tễ tiến vào chính viện, liền thấy Tô Đào đứng bên cạnh hành lang. Đôi mắt nàng xinh đẹp sáng ngời, vừa nhìn thấy Lục Tễ liền nghênh tiến lên: "Phu quân, chàng đã trở về ." Lục Tễ gật đầu: "Ừm." Hắn vừa thấy liền biết Tô Đào có chuyện muốn nói. Quả nhiên, Tô Đào nhịn không được mở miệng: " Chàng tìm vị Phòng ma ma kia như thế nào vậy?" Lục Tễ: "Nhanh như vậy đã đến ?" Trước đó Phòng ma ma nói còn hai ngày nữa mới đến kinh thành, không nhờ hôm nay đã tới. Hắn giải thích: "Phòng ma ma ở trong cung nhiều năm, năng lực thủ đoạn đều một nhất một nhì, mấy năm trước tuổi lớn xuất cung về quê, là ta phái Lương Nguyên đem người mời đến." Lục Tễ biết Tô Đào tuy có chút ngây thơ, nhưng chuyện đại sự không phải không biết gì. Chỉ là sự vụ trong phủ có chút phức tạp, hắn sợ Tô Đào mệt mỏi mới gọi Lương Nguyên phái mời Phòng ma ma đến giúp Tô Đào. Lục Tễ hỏi Tô Đào: "Vị Phòng ma ma này thế nào?" Tô Đào gật đầu: " Tốt vô cùng" Có Phòng ma ma, ngày sau sự tình trong phủ đều không phải lo. Hơn nữa Tô Đào rõ ràng, vị này ở trong cung hơn nửa đời người, quy củ gì đó đều rõ ràng. Mà nàng là Hầu phu nhân, ngày sau thường xuyên phải tham gia ít yến hội, hoặc là tiến cung này nọ.Lúc đó, phải cần người như Phòng ma ma chỉ điểm. Nàng biết, đây là Lục Tễ nghĩ cho nàng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]