Sau khi nói xong, Tô Đào đem bình thuốc thu về.Hiện tại không còn sớm, nàng có chút đói bụng, Lục Tễ cũng đến giờ ăn cơm, nàng trước đi nấu cơm, đợi buổi tối bôi thuốc cho Lục Tễ cũng không muộn.Tô Đào mua rất nhiều đồ ăn, nhưng Lục Tễ đều không ăn được, hắn chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, nàng đành phải làm cháo hoặc canh.Tô Đào suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Tối nay chúng ta ăn cháo thịt nạc nhé!"Cháo thịt nạc nhuyễn, cũng tốt cho dạ dày, nàng nghĩ chu toàn.Nghĩ xong nên nếu cái gì, Tô Đào liền ra ngoài, đi đến phòng bếp bận việc của mình.Một lát sau, Lục Tễ mới hồi phục tinh thần.Hắn rất nhanh hiểu hết chuyện ngày hôm nay. Nghĩ đến Tô Đào chắc chắn phải cầu xin nha hoàn trông coi mới có được cơ hội ra phủ.Lần này ra ngoài, nàng cố ý mua cho hắn thuốc trị thương, còn xuống bếp làm cháo cho hắn ăn.Là hắn... Hiểu lầm nàng .Lục Tễ còn muốn nghe thêm thanh âm phía ngoài, đáng tiếc lần này hắn đã tỉnh lâu, không bao lâu liền lâm vào hôn mê lần nữa.Trong phòng bếp. Tô Đào cũng làm xong cháo thịt.Có kinh nghiệm lần trước, hiện tại Tô Đào nhóm lửa không còn bốc khói, càng ngày càng thuần thục.Tô Đào nhìn chén cháo thịt nạc thơm ngọt, rất vừa lòng. Chờ cháo thịt nguội không sai biệt lắm, nàng mới cho Lục Tễ ăn.Ăn xong cháo, Tô Đào bắt đầu bôi thuốc cho Lục Tễ.Nàng dựa theo chưởng quầy hiệu thuốc nói, cho một chút xíu vào miệng vết thương của Lục Tễ, xác định không có vấn đề, mới cầm lấy vải thưa, chuẩn bị đem miệng vết thương quấn lại.Chẳng qua Lục Tễ bị thương ở ngực, vải thưa phải vòng qua bả vai mới được.Tô Đào ở trong lòng nói với Lục Tễ mạo phạm rồi, sau đó mới bắt đầu quấn vải thưaChỉ là nàng không nghĩ đến Lục Tễ nhìn rất suy yếu, kì thực rất nặng, nàng dùng hết sức cũng không di chuyển được Lục Tễ.Tô Đào thầm nghĩ mình thật hồ đồ, coi như hiện tại Lục Tễ bị thương, nhưng hắn đến cùng cũng là tướng quân sa trường, tự nhiên không thể so sánh với thư sinh nhu nhược.Lúc này, Tô Đào cố gắng dùng hết khí lực đem bả vai Lục Tễ nâng lên, cuối cùng mới đem vải thưa vòng qua được. Thật vất vả đem vải thưa băng tốt; Tô Đào nhẹ nhàng thở ra.Băng tốt miệng vết thương, Tô Đào lại giúp Lục Tễ đắp chăn.Chưởng quầy hiệu thuốc nói, bôi dược năm sáu ngày, vết thương sẽ hồi phục không sai biệt lắm .Vừa lúc năm ngày sau nàng lại có thể ra ngoài, đến lúc đó nàng sẽ nhìn xem vết thương của Lục Tễ thế nào, nếu còn chưa tốt, nàng sẽ đi hỏi chưởng quầy một chút .Đem hết thảy nghĩ xong, Tô Đào cũng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ .. . .Một bên khác.Lục phủ, trong chính phòng.Nến lay động trêи án kỷ, Lục Chinh đang xử lý công văn.Tuy nói Lục Tễ chết, tước vị Tĩnh Viễn Hầu là của Lục Chinh. Nhưng sự tình không phải như vậy là xong, Lục Chinh phải từ từ tiếp nhận tài nguyên trong tay Lục Tễ.Huống chi bản thân hắn cũng có chức quan trêи người,công việc chồng chất, mấy ngày nay đều đến đêm khuya mới đi ngủ. Lại xử lý xong một quyển công văn, Lục Chinh ngừng lại.Hắn nhìn cây nến đang đốt một bên, hỏi Chu Toàn: "Tiểu viện bên kia thế nào rồi ?"Tiểu viện là nói của Lục Tễ với Tô Đào.Lục Tễ đang hôn mê, không có bất kỳ ý thức nào, hiện tại chỉ là chờ chết mà thôi, tự nhiên không cần chú ý, Lục Chinh ý là hỏi Tô Đào.Xung hỉ là chuyện Lục Chinh đứng ra thu xếp, chẳng qua là vì mặt mũi mà thôi, hắn nửa điểm cũng không để bụng.Lúc ấy người Tô phủ nói có thể đổi thành nhi nữ thứ hai hay không, hắn không chút suy nghĩ liền đồng ý, chỉ cần vẫn có thân phận còn không trở ngại, nguyện ý gả lại đây liền ổn.Bất quá tuy như thế, Lục Chinh vẫn hy vọng Tô Đào tốt nhất đừng gây chuyện .Chu Toàn từ nhỏ hầu hạ bên người Lục Chinh, có thể nói là tâm phúc, nghe vậy liền nói: "Đại nhân yên tâm, thuộc hạ hỏi qua nha hoàn quản sự, nha hoàn nói xung hỉ phu nhân kia là người biết điều."Lúc Chu Toàn tìm đến Thanh Đại hỏi chuyện thì Thanh Đại mới từ tiểu viện Tô Đàotrở về không lâu, nàng bị hù cho nhảy dựng.Thanh Đại còn tưởng Chu Toàn phát hiện nàng mang Tô Đào ra ngoài, muốn tìm nàng hỏi tội. Không ngờ Chu Toàn chỉ lại đây hỏi biểu hiện mấy ngày nay của Tô Đào.Thanh Đại đương nhiên giúp Tô Đào nói lời tốt, về phần giúp Tô Đào ra phủ, nàng một chữ cũng không để lộ ra.Nói thật, Thanh Đại cũng rõ ràng tâm tư các chủ tử, chỉ cần Tô Đào đừng chọc ra việc gì mà thôi, tuy nói nàng giúp Tô Đào ra phủ, nhưng Tô Đào nửa điểm cũng không làm ra sự tình gì, hơn nữa nàng còn có thêm khoản thu nhập, chính là trăm lợi không hại.Lục Chinh nghe Chu Toàn nói, gật đầu: "Vậy là tốt rồi."Nếu là người biết điều, thức thời, đợi Lục Tễ chết đi, qua một thời gian, hắn có thể đem người thả đi.Nói xong chuyện Tô Đào, Lục Chinh không khỏi nghĩ tới Lục Tễ, thần sắc của hắn nhất thời có chút giật mình, hắn nghĩ tới lúc còn nhỏ. Từ khi vừa bắt đầu hiểu chuyện, Lục Chinh biết hắn còn có một ca ca cùng mẹ khác cha. Tuy nói hai người là huynh đệ, nhưng quan hệ lại giống như hai người xa lạ.Hắn là thiếu gia đường đường chính chính trong phủ, Lục Tễ lại không có nửa điểm quan hệ máu mủ với người trong phủ.Người ở đây đều có thể bắt nạt Lục Tễ, hắn tuy không làm vậy, nhưng cũng luôn xem thường Lục Tễ luôn đứng trong góc nhỏ, quái gở lại tối tăm kia.Ngay cả mẫu thân cũng chỉ thích hắn, còn chán ghét Lục Tễ.Hắn cũng quen chèn ép Lục Tễ một bên. Không nghĩ đến, sau khi Lục Tễ dấn thân vào quân doanh đều thay đổi.Tin tức thắng lợi thỉnh thoảng lại truyền đến, chức quan của Lục Tễ càng lúc càng lớn, cuối cùng thành Tĩnh Viễn Hầu quyền cao chức trọng. Lục phủ cũng biến thành Tĩnh Viễn Hầu phủ từ đây.Người trong kinh thành không bao giờ biết tới Lục Chinh, ngược lại đều nhắc tới Lục Tễ, cho dù nhắc tới hắn cũng là đệ đệ của Lục Tễ, hắn luôn phải sống dưới bóng của Lục Tễ.Hắn cố gắng đến đâu cũng không theo kịp Lục Tễ.Thời điểm hắn muốn chấp nhận số mệnh, Lục Tễ lại đột nhiên phát bệnh quái dị hôn mê bất tỉnh. Lục Chinh nghĩ đến đây bỗng thở dài.Chờ Lục Tễ chết, hắn không cần sống dưới bóng ma của hắn nữa. Chu Toàn hầu hạ Lục Chinh gần hai mươi năm, hiểu rõ Lục Chinh nhất, cũng biết ân oán giữa Lục Chinh và Lục Tễ.Lúc này hắn có chút nhịn không được nói: "Đại nhân, người kia bây giờ không có ý thức, chúng ta sao không động chút tay chân, ngài cũng mau có thể kế thừa tước vị."Dựa vào thân thể hiện tại của Lục Tễ, chỉ cần để đói hai bữa đã có thể không chịu nổi, chứ đừng nói đến dùng thủ đoạn.Lục Chinh quét mắt qua Chu Toàn một chút, ý nghĩ trong mắt không nói cũng hiểu.Chu Toàn lập tức đổ mồ hôi lạnh: "Là thuộc hạ hồ đồ."Lục Tễ đến cùng đã vì Đại Chu lập không biết bao nhiêu công lao chiến tích, hoàng thượng trong lòng cũng vô cùng coi trọng Lục Tễ, thái y lúc rời nói Lục Tễ ước chừng còn có thể sống hơn một tháng.Nếu như Lục Tễ sống không quá một tháng đã chết, người ngoài tự nhiên sẽ hoài nghi đến trêи đầu Lục Chinh.Trước mắt tước vị của Lục Chinh như ván đã đóng thuyền, làm gì phải vội vàng, chỉ cần chậm rãi chờ đợi.Lục Chinh buông mi: "Biết liền tốt; ngày sau ngươi nhớ quan sát tiểu viện bên kia một chút."Cái gọi là quan sát cũng là cách vài ngày nhìn một chút, xem lúc nào Lục Tễ chết mà thôi.Chu Toàn chắp tay nói: "Tuân lệnh". . .Hôm sau.Lúc Lục Tễ tỉnh lại, liền thấy Tô Đào quét tước phòng ở. Nàng quét rất cẩn thận, mỗi một ngóc ngách đều lau đến .Nàng từ nhỏ đã thích làm việc nhà, kiếp trước cũng thường xuyên quét tước phòng ở, mỗi khi nhìn phòng mình sạch sẽ gọn gàng, nàng liền cảm thấy rất vui vẻ.Lục Tễ nhìn khuôn mặt chứa ý cười trong trẻo của Tô Đào. Tựa hồ mỗi lần nhìn thấy nàng, nàng đều đang vui vẻ.Bị gả lại đây xung hỉ, còn phải đối mặt với hoàn cảnh gian khổ như thế, nàng cũng chưa từng buồn bã.Bên này Tô Đào đã dọn dẹp xong phòng ở, nàng đem khăn lau giặt sạch sẽ.Tô Đào ngẩng đầu nhìn sắc trời, hiện tại sắp đến buổi trưa, canh gà trong phòng bếp hẳn là hầm tốt.Không sai, hôm nay nàng làm canh gà.Ngày hôm qua nàng mua rất nhiều đồ ăn, gà với thịt để không được bao lâu nên phải ăn trước.Về phần cá, nàng cố ý chọn con sống, bây giờ đang nuôi trong phòng bếp, có thể thả vài ngày.Đến phòng bếp, canh gà quả nhiên hầm chín không sai biệt lắm, Tô Đào thả chút gia vị, lại qua mười phút, canh gà liền hoàn thành.Tô Đào lại xào cho mình phần rau xanh, đương nhiên, nàng xào rau cùng với rau của phòng ăn đưa tới nửa điểm cũng không giống.Bận bịu một buổi sáng, Tô Đào đói đến mức ngực dán vào lưng, nàng trước tiên ăn no , sau đó mới vào phòng cho Lục Tễ ăn.Canh gà hầm vừa lúc, nước trong veo. Lục Tễ nhìn Tô Đào bận rộn, khẽ cau mày.Kỳ thật đến bây giờ, hắn làm sao không biết, Tô Đào không phải mật thám, càng không phải người của những kẻ đối đầu với hắn phái tới. Dựa vào đầu óc của Lục Tễ, không thể không nhìn ra đạo lý này.Hắn hiện tại, trong mắt bọn họ không khác gì một người chết. Đối với một người chết, bọn họ sao có thể để bụng, cần gì phải phái người đến giám sát hắn, hắn đã không còn bất kỳ giá trị nào. Tô Đào chỉ là một người vô tội, bị liên lụy trong đó mà thôi.Vì sao nàng lại đối xử với hắn tốt như vậy?Có lẽ nàng thương hại hắn, nhất thời không nhịn được mà giúp. Mặc kệ nói như thế nào, nàng xác thật đang giúp hắn.Tô Đào một bên cho Lục Tễ ăn, một bên nói thầm: "Canh gà này ta hầm hơn một canh giờ, bên trong có táo đỏ cùng cẩu kỷ, hương vị rất ngon."Mới vừa rồi nàng đã uống qua một chén, nói thật, nồi canh gà này hầm ngon không sai. Nước không có mỡ, ngược lại trong veo, làm cho người ta lập tức thèm ăn.Tô Đào nhíu mi: "Đáng tiếc huynh không nếm được hương vị."Lục Tễ nghe vậy rũ xuống mi mắt.Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên muốn nếm thử hương vị canh gà, có phải giống nàng nói ngon như vậy không.Chỉ tiếc, hắn luôn bị giam cầm trong ngọc bội, không có cảm giác nào.Mấy ngày nay, Lục Tễ cũng không phải chưa thử tìm cách trở về thân thể. Nhưng mặc kệ hắn làm thế nào, vẫn như cũ bị nhốt ở bên trong ngọc bội.Hắn không biết khi nào mới có thể thoát khỏi sự giam cầm này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]