Mẹ kế cả người run rẩy, toàn thân tê liệt té xuống cầu thang, bà chỉ vào Vân Cảnh hét lớn: "Mày nhìn thấy....... Sao, sao có thể!!"
"Có thể nhìn thấy cái gì? Bộ dạng già nua xấu xí của bà." Vân Cảnh mỉm cười nói rồi tắt ghi âm trên điện thoại di động, dưới ánh mắt hoảng sợ của mẹ kế, một lần nữa ra tay bóp nát âm linh.
Đám âm linh bị dọa sợ chết khiếp, tất cả đều núp sau lưng mẹ kế mà run rẩy, cái miệng đen ngòm không ngừng phát ra những tiếng thét chói tai sợ hãi, giống như một đám quái vật nhỏ rúc vào nhau, hoàn toàn khác với bộ dạng hung hãn hút linh khí trước đó.......
"Dì sai rồi, dì sai rồi!! Cầu xin con buông tha cho dì, dì về sau không dám nữa, dì sẽ không bao giờ làm việc đó nữa! Dì cầu xin con, Vân Cảnh dì cầu xin con, đừng làm tổn thương chúng nó, chúng nó đều là những đứa trẻ vô tội, chúng nó đều là thai nhi, một đám thai nhi đáng thương không được sinh ra, con đừng đối xử với bọn nó như vậy....... Chúng nó thực sự rất đáng thương......." Mẹ kế một bên khóc một bên không ngừng vuốt ve mặt và tóc tai của mình, rất sợ âm linh chết đi sẽ làm ảnh hưởng tới dung mạo của mình.
"Đáng thương? Những người bị chúng nó hút nguyên khí chẳng phải càng đáng thương hơn sao?" Vân Cảnh nhìn đám âm linh đang sợ hãi co rúm lại kia, nghiêm mặt nói.
Những thứ này đã hút cạn sinh khí của con người, sớm đã không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-tuong/3730621/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.