Mẹ kế cả người run rẩy, toàn thân tê liệt té xuống cầu thang, bà chỉ vào Vân Cảnh hét lớn: "Mày nhìn thấy....... Sao, sao có thể!!"
"Có thể nhìn thấy cái gì? Bộ dạng già nua xấu xí của bà." Vân Cảnh mỉm cười nói rồi tắt ghi âm trên điện thoại di động, dưới ánh mắt hoảng sợ của mẹ kế, một lần nữa ra tay bóp nát âm linh.
Đám âm linh bị dọa sợ chết khiếp, tất cả đều núp sau lưng mẹ kế mà run rẩy, cái miệng đen ngòm không ngừng phát ra những tiếng thét chói tai sợ hãi, giống như một đám quái vật nhỏ rúc vào nhau, hoàn toàn khác với bộ dạng hung hãn hút linh khí trước đó.......
"Dì sai rồi, dì sai rồi!! Cầu xin con buông tha cho dì, dì về sau không dám nữa, dì sẽ không bao giờ làm việc đó nữa! Dì cầu xin con, Vân Cảnh dì cầu xin con, đừng làm tổn thương chúng nó, chúng nó đều là những đứa trẻ vô tội, chúng nó đều là thai nhi, một đám thai nhi đáng thương không được sinh ra, con đừng đối xử với bọn nó như vậy....... Chúng nó thực sự rất đáng thương......." Mẹ kế một bên khóc một bên không ngừng vuốt ve mặt và tóc tai của mình, rất sợ âm linh chết đi sẽ làm ảnh hưởng tới dung mạo của mình.
"Đáng thương? Những người bị chúng nó hút nguyên khí chẳng phải càng đáng thương hơn sao?" Vân Cảnh nhìn đám âm linh đang sợ hãi co rúm lại kia, nghiêm mặt nói.
Những thứ này đã hút cạn sinh khí của con người, sớm đã không còn là những bào thai hồn nhiên ngây thơ nữa.
Trong cơ thể mỗi người đều có linh khí hỗ trợ sự sống, thai nhi đó không thành công được sinh ra nên khuyết thiếu linh khí, sau khi được mẹ kế nuôi dưỡng bên người, chúng bắt đầu điên cuồng cướp đoạt linh khí của người khác để sử dụng.
Vân Cảnh hiểu sự oán hận khi không được sinh ra của bọn nó, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng nó có thể tùy ý làm hại người khác, hơn nữa bọn nó đã ở bên mẹ kế nhiều năm như vậy, tư tưởng đã sớm lạc lối, hiện tại đã không còn là những linh hồn thai nhi thuần khiết nữa mà tràn đầy tà niệm mang lòng tham của ác quỷ, một khi nếm được mùi vị của linh khí thì không thể buông bỏ được, thứ này nếu lưu lại trên thế gian sẽ chỉ làm hại con người mà thôi.
Mẹ kế thấy Vân Cảnh giơ tay là có thể giết chết âm linh, bà một bên tay chống đỡ thân hình không ngừng bò về phía sau một bên nói: "Nếu con đã biết hết mọi chuyện....... Vân Cảnh, dì hứa với con chỉ cần hôm nay con buông tha cho dì, về sau chuyện trong nhà tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của con. Con biết đấy, dù sao dì cũng là mẹ kế của con, giữ dì lại sẽ có ích cho con. Ngược lại nếu hôm nay con ra tay với dì, đối với con cũng không có chỗ tốt nào nếu dì bốc hơi khỏi thế giới này. Dù sao cảnh sát và luật pháp ở đất nước này không phải để mua vui, con vừa trở về nhà dì liền xảy ra chuyện, dù cho con là vị thành niên thì tương lai cũng sẽ bị hủy hoại......."
"Dì không cần phải giết gà dọa khỉ, tôi chỉ diệt trừ âm linh mà thôi, có gì mà phải lo lắng, từ đầu đến cuối tôi chưa từng chạm vào người dì." Vân Cảnh không chút dao động, thấy đám âm linh phía sau mẹ kế, Vân Cảnh cũng lười đến gần, trực tiếp phóng ra tinh thần lực bắt lấy âm linh.
Âm linh không ngờ Vân Cảnh có thể không lại gần cũng có thể giết chết chúng nó, mắt thấy lại thêm một con âm linh nữa bị bóp nát hóa thành hư vô, các âm linh khác bị dọa sợ phát điên, càng hét lên thê lương hơn, để tránh né Vân Cảnh, các âm linh chạy tới chạy tán loạn khắp nơi, một số cố gắng thoát khỏi mẹ kế, liều mạng bò ra xa, có đứa thì nhẫn tâm quay đầu cắn đứt sợi dây liên kết giữa mình và mẹ kế, muốn cắt đứt liên hệ với mẹ kế.
Sợi dây liên kết mặc dù vô hình nhưng lại liên kết giữa mẹ kế và thai nhi như máu thịt của dây rốn, giờ phút này thai nhi xoay người lại cắn đứt huyết nhục khiến mẹ kế kêu lên đau đớn.
Bị sự đau đớn này kích thích, mẹ kế biết Vân Cảnh hôm nay nhất định sẽ không tha cho mình, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, bà quay đầu, bởi vì âm linh đã chết nên làn da và cơ bắp trên người mẹ kế bằng mắt thường có thể thấy nó bắt đầu chảy xệ, chưa đầy hai mươi phút, mẹ kế đã già đi hơn mười tuổi, bà hung tợn mà nhìn chằm chằm Vân Cảnh nói: "Nếu mày không buông tha cho tao thì tao cũng sẽ không để mày sống dễ chịu, ngày mai nếu tao có chút tổn thương nào thì mày tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!"
Nói xong, bà ta nhanh chóng cởi bỏ quần áo rồi hét to lên: "Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng ——!!!"
Vân Cảnh cười lạnh nhìn bà ta diễn trò, hoàn toàn không có ý định ngăn cản mẹ kế, tiếp tục hút linh khí của âm linh.
Chín âm linh, đảo mắt Vân Cảnh đã thu thập được năm con, khi cậu chuẩn bị thu thập con thứ sáu, mẹ kế vốn đang la hét hồi lâu cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, ngừng la hét, bà trực tiếp đứng lên chạy xuống tầng.
Vân Cảnh vốn muốn ngăn bà ta lại nhưng thấy thân thể mẹ kế gần như đã trần trụi, dù Vân Cảnh có ngăn cản như thế nào đi chăng nữa thì chỉ sợ chắc chắn sẽ phải chạm vào cơ thể của bà ta, Vân Cảnh lập tức chán ghét thu tay lại.
Thấy mẹ kế sắp lao ra ngoài cửa, Vân Cảnh đang định dùng tinh thần lực đuổi theo bà ta, để đám âm linh ở lại đây, đúng lúc này trứng Mộng Ma trong ngực cậu đột nhiên tỉnh dậy, sau đó không hề dừng lại mà "vèo" một tiếng vọt tới trước mặt mẹ kế, hứng thú bừng bừng đại chiến với đám âm linh kia.
Âm linh giật mình khi thấy có thứ gì đó đang đuổi theo mình, khi thấy đó không phải là Vân Cảnh mà chỉ là một quả trứng kỳ quái thì lập tức thả lỏng, bộc lộ bản chất hung dữ.
Bọn nó tổn thất không ít linh khí, hiện tại không có người nào để cho chúng bổ sung, âm linh đơn giản là hấp thu linh khí trên người mẹ kế, sau đó lao về phía trứng Mộng Ma, ý đồ bắt giữ Mộng Ma để bổ sung linh khí cho bản thân.
Vân Cảnh đứng cách đó không xa quan sát trận chiến, mặc dù có lòng tin vào Mộng Ma nhưng để đề phòng vẫn nên để mắt tới chúng nó.
Đối mặt với sự hung hăng của đám âm linh, Mộng Ma không hề sợ hãi, lơ lửng trên không trung mấy giây rồi đột nhiên lao về phía đám âm linh.
Ánh sáng màu tím giống như tia chớp bao quanh thân Mộng Ma, bất kỳ âm linh nào đụng phải ánh sáng màu tím đều hét lên và bị đốt cháy thành hư vô ngay tại chỗ rồi bị Mộng Ma nuốt chửng không còn một mảnh.
Bốn âm linh không ngờ tới Mộng Ma còn hung dữ hơn Vân Cảnh, Vân Cảnh tốt xấu gì cũng là giải quyết từng con một, nhưng Mộng Ma thì đơn giản giải quyết hết bốn đứa nó trong một lượt, căn bản không cho chúng cơ hội chống đỡ.
Mộng Ma tấn công quá nhanh, âm linh chưa kịp làm gì, trong chớp mắt đã bị Mộng Ma luyện hóa thành linh khí nuốt vào trong bụng.
Mộng Ma sau khi ăn uống no đủ thì lắc lư thân trứng, ánh sáng tím "rẹt rẹt" hai tiếng rồi hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, trứng Mộng Ma bay chậm rãi rồi rơi chính xác trở lại tay Vân Cảnh.
Vân Cảnh nhìn quả trứng trong lòng mình, không chỉ trong suốt mà còn nhỏ hơn trước một chút, có lẽ khi linh khí khi hấp thu vào cơ thể ngưng tụ khiến Mộng Ma ngày càng tinh tế hơn, cho nên kích thước không tăng mà ngược lại nhỏ hơn.
Vân Cảnh chạm vào trứng Mộng Ma, thông qua khế ước cảm ứng một chút, nhưng không có đáp lại, căn nguyên của Mộng Ma như cũ vẫn chưa thức tỉnh, lúc nãy chỉ là bản năng chiến đấu mà thôi.
Vân Cảnh khẽ mỉm cười, không thành vấn đề, chỉ cần Mộng Ma khỏe mạnh sớm muộn gì nó cũng sẽ phá xác tỉnh lại, cậu chỉ cần chờ đến ngày đó là được.
Nghĩ như vậy, cậu lại đem khăn lông trên tay một lần nữa đắp lên trứng Mộng Ma.
Vừa mới đắp khăn lên cho Mộng Ma, trên lầu đột nhiên truyền đến chút động tĩnh, Vân Cảnh đang đứng ở đầu cầu thang ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ba mình đang chậm rãi bước ra, thở hổn hển.
Ông dường như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, cả người đầy mồ hôi, khuôn mặt sưng vù tái nhợt, đôi môi tím tái, người không biết còn tưởng ông ta mắc bệnh nặng gì, bộ dáng như không sống được bao lâu nữa.
Nhưng ba nguyên thân hiển nhiên không ý thức được vấn đề của mình, trong nháy mắt khi nhìn thấy Vân Cảnh, ông lại cau mày, không hỏi một tiếng đã giận dữ với Vân Cảnh: "Mày lại làm ra chuyện tốt gì?! Mẹ kế đâu rồi?!"
"Cứu mạng....... Cứu mạng....... Cứu mạng......." Vân Cảnh còn chưa kịp trả lời thì mẹ kế ở dưới tầng đã kêu rên lên, giọng nói của bà không còn mềm mại, trong treo, quyến rũ như trước mà khàn khàn, không giấu nổi được sự già nua, như thể dây thanh quản bị xé rách, mỗi tiếng kêu gào đều khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ba nguyên thân cũng chưa nhận ra giọng của mẹ kế, ông nhìn chằm chằm về phía Vân Cảnh: "Đã xảy ra chuyện gì, bà lão ở dưới nhà từ đâu ra? Mày cho bà ta vào?"
Ông ta nói, cũng không mong đợi câu trả lời của Vân Cảnh, dựa vào lan can từng bước đi xuống lầu kiểm tra.
Khi đến cửa cầu thang, ông ta ấn công tắc, "lạch cạch" một tiếng ánh đèn sáng lên, thân hình câu lũ (lưng cong/gù) của mẹ kế lập tức lộ ra trước mắt Vân Cảnh và ba nguyên thân.
Mẹ kế đã không còn dáng vẻ như trước, mái tóc đen nhánh đã biến thành tóc bạc tiều tụy, làn da trắng nõn lúc trước bây giờ vừa già vừa chảy xệ, khoảnh khắc đèn được bật sáng, mẹ kế liền ngẩng đầu, bộ dáng già nua khô quắt kia lập tức khiến ba nguyên thân sợ hãi lui lại một bước.
Nếu mẹ kế chỉ đơn giản là già đi thì không sao, thời buổi này không ít người tuy rằng đã già nhưng gương mặt hiền từ, ánh mắt nhân hậu khiến mọi người nhìn vào đều sinh lòng hảo cảm.
Nhưng vấn đề là quá trình lão hóa của mẹ kế diễn ra đột ngột và bất thường, da toàn thân đột nhiên từ căng mịn trở nên lỏng lẻo, mỡ tích tụ dưới da khiến một số nơi trên cơ thể mẹ kế bị chảy xệ, có chỗ lại gầy chỉ còn da bọc xương.
Giờ phút này khuôn mặt mẹ kế có đôi mắt to không giống bình thường, hai má hóp vào và xẹp xuống khiến người ta sợ hãi nhưng hàm dưới lại tích tụ rất nhiều mỡ khiến bà ta trông giống như một con quái vật ngoài hành tinh.
Cầu thang trơn trượt, ba nguyên thân lại yếu nên vô tình ngã xuống cầu thang, không quan tâm đến cơn đau khi bị ngã, ông ta vội vàng lùi thân thể về phía sau, cố gắng tránh xa mẹ kế.
Sau đó ông ta hoảng sợ chỉ vào mẹ kế, vội vội vàng vàng nhìn về phía Vân Cảnh: "Đây là thứ gì....... Đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì thế này?"
Mặc dù bộ dạng bây giờ của mẹ kế già nua và xấu xí nhưng quần áo trên người vẫn là bộ đồ ngủ lúc trước, ba nguyên thân dù sao cũng chung chăn chung gối với mẹ kế mười mấy năm, mặc dù mẹ kế bây giờ giống như một lão yêu quái, ba nguyên chủ cũng có thể nhận ra bà ta, nhưng hiển nhiên ông không thể chấp nhận được việc người vợ trẻ xinh đẹp của mình chỉ trong chớp mắt biến thành bộ dạng này, ông gần như gục ngã chỉ vào mẹ kế.
Mẹ kế vốn còn muốn giả vờ yếu đuối cáo trạng trước mặt ba nguyên thân, nhưng kết quả ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phản ứng của ông, không chỉ ông ta bị hù dọa mà bà ta cũng hoảng sợ, vội vàng vươn tay ra vuốt ve mắt cùng khuôn mặt của mình, kết quả tay còn chưa chạm vào má, hai mắt liền nhìn thấy bàn tay khô cằn già nua của mình, cùng với đó là đống mỡ lủng lẳng dưới cổ tay, mẹ kế hét lên muốn lột bỏ lớp da này nhưng thanh âm phát ra trong miệng là của người già, bất luận bà gào thét như thế nào cũng không thể trốn tránh được, không thể thoát khỏi bộ dáng xấu xí này.
Ba của nguyên thân nhìn bộ dạng phát điên của mẹ kế thì càng thêm kinh hãi, ông vịn vào lan can đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Vân Cảnh, gắt gao nhìn chằm chằm cậu: "Mày đã làm gì dì ấy, mày rốt cuộc đã làm cái gì! Nói, có phải người mẹ bị bệnh tâm thần của mày bảo mày làm việc này đúng không? Bà ta cho dù chết rồi cũng không để gia đình này được yên ổn, tự mình bị bệnh chết đi thì thôi lại còn muốn gieo tai họa cho tao!!"
Đây là lần thứ hai Vân Cảnh nghe thấy ba nguyên thân nhắc đến người mẹ bị bệnh tâm thần của mình, căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, khi còn nhỏ cha mẹ ly hôn, cậu được tòa xử ở với ba, kể từ đó chưa từng gặp lại mẹ mình, hiện tại nghe ba nguyên thân nói như vậy hẳn là trong đó còn có nội tình?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]