Chương trước
Chương sau
Giọng của ba nguyên thân vang vọng khắp tiệm tạp hóa, những người hàng xóm đứng bên cạnh Vân Cảnh chứng kiến toàn bộ quá trình lập tức lâm vào im lặng.

Ngoại trừ ba của nguyên thân, tất cả mọi người đều nhìn thấy Vân Cảnh không hề động đậy, mẹ kế tự mình ngã xuống, không hề liên quan tới cậu, nhưng nhìn dáng vẻ của ba nguyên thân chính là muốn đem sự việc mẹ kế té ngã giận chó đánh mèo lên người Vân Cảnh.

Chẳng lẽ cuộc sống ngày thường của Vân Cảnh ở nhà là như vậy cho nên mới biến thành bộ dáng lưu manh?

Lại nói tiếp Vân Cảnh khi còn nhỏ tuy không thông minh và ngoan ngoãn nhưng dù sao cũng một đứa trẻ bình thường chỉ là đôi lúc không nghe lời nhưng vẫn trong giới hạn, nhưng kể từ khi người mẹ kế này đến, Vân Cảnh ngày càng trở nên lập dị, cuối cùng phản nghịch không ra bộ dáng gì.

Thật vất vả bỏ nhà đi không tới hai tháng, bây giờ quyết định trở về quyết tâm sửa chữa lỗi lầm trước đây, mọi người vừa cùng cậu nói chuyện một hồi thì đều sinh lòng hảo cảm với cậu, giờ phút này lại bị ba mình trách oan, đứa nhỏ này sẽ không đi vào con đường sai lầm nữa chứ.......

Nghĩ như vậy liền có hàng xóm đứng ra khuyên can nói: "Thằng bé còn nhỏ, lão Vân đừng nói như vậy trước mặt nó, nhỡ nó tưởng là thật thì làm sao?"

"Đúng vậy, Tiểu Cảnh suốt đêm về nhà, chứng tỏ trong lòng nó có nghĩ đến gia đình này, làm cha làm mẹ bao dung con mình một chút, đừng cãi nhau nữa."

Khi mẹ kế nhìn thấy hàng xóm đều đứng về phía Vân Cảnh, bà chợt cảm thấy có chút không ổn.

Bà ta vội vàng hai mắt rưng rưng kéo tay chồng: "Mọi người nói không sai, là em không cẩn thận nên té ngã, không liên quan đến Tiểu Cảnh, là do em, anh đừng mắng Tiểu Cảnh nữa kẻo con lại càng không thích em, không muốn gọi em là mẹ."

"Nó dám?!" Ba nguyên thân hầm hừ tức giận, càng thêm thương hại mẹ kế.

Tuy nhiên Vân Cảnh từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, trái ngược với bộ dáng mạnh miệng trước kia khiến ba nguyên thân cũng không thể làm quá mức trước mặt hàng xóm, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, đỡ mẹ kế vào nhà, vừa đi vào nhà vừa nói: "Em quá dung túng cho nó, dù lần này không phải nó đẩy, nhưng nếu trước kia không phải nó làm những việc đó thì sức khỏe của em cũng sẽ không trở nên kém đến thế. Nhiều năm như vậy, em vì cái nhà này không ngừng lao lực bận tâm, nó lại không hiểu chuyện, thậm chí còn không gọi em là mẹ, em lại còn nói đỡ cho nó, vẫn là em quá lương thiện."

Vân Cảnh nhìn bóng lưng của hai người, chỉ thấy những âm linh sau khi bị Vân Cảnh trừng trị đang rất cần nhiều linh khí để tu bổ bản thân, bởi vậy giờ phút này mẹ kế dựa vào người ba nguyên thân điên cuồng rút linh khí từ cơ thể của ông ta. May mắn thay, ông ta không có chút cảm giác nào, mọi tâm tư đều đặt trên người nữ nhân mảnh mai trong lồng ngực, một chút cũng không phát giác được bước chân của mình ngày càng nhẹ bẫng, vô lực.

Hình ảnh Vân Cảnh dõi mắt nhìn theo ba và mẹ kế và mẹ kế bước đi bị những người hàng xóm nhìn thấy, lập tức đều tỏ ra thương cảm với cậu.

Nếu Vân Cảnh vẫn là tên côn đồ lưu manh như trước kia, cho dù hàng xóm có biết sự thật nhưng bởi vì ác cảm không chừng sẽ phun ra câu xỉa xói nói cậu đáng đời.

Nhưng hôm nay Vân Cảnh rất ngoan ngoãn, lịch sự, mà cha mẹ còn đối xử với cậu như vậy khiến nhiều người không khỏi đau lòng.

Suy cho cùng thì cậu cũng chỉ là một thiếu niên vừa mới vào cấp ba.

Đêm hôm đó, Vân Cảnh ở trong ngôi nhà có phong thủy cực kỳ xấu.

Đúng như tên gọi, khu vực rìa thành thị-nông thôn là nơi kết hợp giữa kiến trúc của thành thị và nông thôn, ở đây có những dãy nhà cao tầng mới được xây trong mấy năm gần đây, cũng có nhưng ngôi nhà ba tầng thấp bé xây từ lâu như nhà Vân Cảnh.

Tiệm tạp hóa của gia đình Vân Cảnh ở tầng một, nhà bếp đặt bên trong cửa tiệm tạp hóa, đi lên trên cầu thang, ba mẹ Vân Cảnh sống ở tầng hai, còn Vân Cảnh từ nhỏ đã sống trên gác mái tầng ba.

Bởi vì ánh sáng hoàn toàn bị hai tòa nhà bảy tầng bên cạnh che khuất hết nên khi vào nhà dù là ban ngày cũng phải bật đèn, nếu không cả nhà sẽ tối tăm khó nhìn rõ.

Không gian trong nhà nhỏ, cầu thang hẹp, dốc, lại có chút ẩm ướt, cũng không biết hơi nước từ đâu ra bao kín bậc thang và tay vịn, khi đi lại phải cẩn thận nếu không sẽ rất dễ trượt chân.

Vân Cảnh bước từng bước một đi lên trên, vừa đi vừa quan sát ngôi nhà.

Bởi vì nguyên nhân phong thủy nên âm khí của ngôi nhà rất nặng, hơi ẩm ướt quanh năm chính là minh chứng, không chỉ cầu thang bị hơi nước bao phủ mà trên tường cũng đầy dấu vết ẩm mốc, đen sạm, vừa đi lên chợt thấy nó giống như các hình thái mặt quỷ được in trên tường nhìn chằm chằm vào người trong nhà.

Vân Cảnh hít một hơi thật sâu, âm khí chẳng những không khiến cậu run rẩy mà còn khiến toàn thân cậu mát mẻ dễ chịu.

Chẳng trách mẹ kế nguyện ý quanh năm suốt tháng cùng ba nguyên thân sinh hoạt ở cái chỗ xó xỉnh này, âm khí trong nhà thích hợp cho âm linh trú ngụ, đồng thời còn có thể tùy ý hấp thu linh khí thuần túy từ người ba nguyên thân khiến cơ thể của ông ta không lúc nào dễ chịu.

Vân Cảnh cũng không khách khí với mẹ kế, trực tiếp phóng thích tinh thần lực nuốt chửng toàn bộ linh khí trong nhà, sau đó ôm Mộng Ma vui vẻ lên lầu đi ngủ.

Ngay khi khóa kéo của ba lô được mở ra, Mộng Ma liền ôm Xá Lợi Tử nhảy ra khỏi túi, lắc lư trước mặt Vân Cảnh như muốn biểu đạt sự bất mãn khi cậu không cho nó hút linh khí.

"Dưới lầu có quá nhiều người, chúng ta không thể động thủ trước mặt nhiều người như vậy, chuyện đó chút nữa nói sau, đám âm linh kia sớm hay muộn cũng sẽ động thủ, chúng ta cứ chờ là được." Vân Cảnh vừa nói vừa vuốt ve quả trứng không ngừng an ủi.

Dưới sự thuyết phục của Vân Cảnh Mộng Ma mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, Vân Cảnh đặt Mộng Ma ở bên cạnh gối, sau đó cậu tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ.

Nửa đêm, Vân Cảnh đang say giấc thì đột nhiên dấy lên một sự cảnh giác, từ trong mộng bừng tỉnh.

Trước mắt tối đen, duỗi tay ra cũng không thấy rõ, Vân Cảnh từ trên giường ngồi dậy, trước tiên đưa tay sờ vào vị trí của Mộng Ma.

Tay cậu chạm vào một thứ chất lỏng lạnh lẽo trơn trượt, dính nhớp, thậm chí còn sờ được một nắm tóc lạnh lẽo, nếu là người thường chắc chắn sẽ sợ tới mức hét ầm lên, nhưng Vân Cảnh lại vô cùng bình tĩnh, cậu thu tay lại, phát hiện bàn tay mình dính đầy chất lỏng, một mùi máu loãng hôi thối buồn nôn đập thẳng vào mặt, như thể có một các chết hư thối nằm bên cạnh cậu.

Vân Cảnh bật đèn ngủ đầu giường, đèn bàn bật lên một tiếng "tách", ánh sáng lờ mờ miễn cưỡng chiếu sáng được một góc phòng, sau đó cậu nhìn về phía chiếc gối xem có chất lỏng hay sợi tóc nào không, Mộng Ma yên lặng nằm bên gối, trước khi ngủ, Vân Cảnh đã dùng một cái khăn lông phủ lên một nửa quả trứng, giờ phút này cái khăn không hề xê dịch một chút nào.

Tuy rằng Mộng Ma là ma thú đứng đầu ở thế giới cũ, nhưng dù sao bây giờ trở lại thời kỳ con non khó tránh khỏi thích ngủ như trẻ con, xác nhận Mộng Ma đang ngủ say không xảy ra chuyện gì, Vân Cảnh mới vươn tay ôm Mộng Ma đang ngủ vào trong lòng, chậm rãi đứng dậy.

Cậu vừa mới đứng dậy khỏi giường, bóng đèn trên bàn đột nhiên phát ra tiếng "tách", sau đó ánh sáng nhấp nháy rồi tắt phụt, bên tai cậu vang lên từng tiếng thở dài u oán, như có u hồn du đãng bay tới bay lui bên người Vân Cảnh.

Cảm giác lạnh lẽo không ngừng kéo tới như có một cơn gió lạnh thổi "vù vù" xuống cổ, khiến sống lưng cậu ớn lạnh.

Vân Cảnh đảo mắt nhìn xung quanh, trong ánh đèn chập chờn, cậu nhìn thấy một người phụ nữ người đầy máu, mái tóc xõa tung trên mặt, đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu!

Một đôi mắt đỏ như máu lộ ra từ khe hở trên tóc, nhìn chằm chằm vào cậu, kèm theo đó là từng giọng nữ quỷ dị vang lên, khiến người ta hít thở không thông.

Vân Cảnh nheo mắt, thay vì trốn tránh, cậu lại trực tiếp xoay người đi về phía nữ quỷ tóc dài.

Nữ quỷ có thể xuất hiện như vậy chắc hẳn có linh lực trong cơ thể chống đỡ, tuy bề ngoài nhìn có chút xấu xí và ghê tởm, nhưng linh lực kia vô tội, dù sao cũng không có hương vị gì, hút vào là có thể tăng cường sức mạnh cho nên Vân Cảnh sẽ không ghét bỏ.

Nữ quỷ dường như cảm nhận được uy hiếp trên người Vân Cảnh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lơ lửng thân thể đi ra ngoài cửa.

Bóng dáng nữ quỷ xuyên qua cửa gỗ rồi biến mất, thấy Vân Cảnh không đi theo, bàn tay của nữ quỷ lại xuyên qua cửa, những ngón tay màu xanh đen đẫm máu chậm rãi đong đưa, như muốn nói Vân Cảnh đi theo.

Vân Cảnh rất có hứng thú mà nhìn hai giây, sau đó mở cửa nhanh chóng đi theo.

Hành lang tối om, trong phòng cậu chỉ có ánh đèn bàn chập chờn phát ra, Vân Cảnh thấy thân ảnh nữ quỷ chậm rãi bay xuống tầng hai, cậu liền đi theo nữ quỷ từng bước xuống lầu.

Khi Vân Cảnh xuống lầu hai, bóng dáng nữ quỷ đã biến mất, cánh cửa phòng của ba và mẹ kế không hiểu sao lại hơi hé mở, chỉ cần đứng ở cửa là có thể nhìn rõ hầu hết tình hình trong phòng.

Vân Cảnh sử dụng tinh thần lực để cảm ứng thì phát hiện nữ quỷ đã biến mất, xem ra mục đích nó xuất hiện là để dụ cậu xuống lầu.

Lúc này trong phòng ba nguyên thân và mẹ kế truyền ra một chút động tĩnh, Vân Cảnh quay người lại thì thấy mẹ kế từ trên giường ngồi dậy từ lúc nào, tất cả âm linh đều bay ra khỏi cơ thể mẹ kế, bò lên người ba nguyên thân điên cuồng hấp thu linh lực.

Mỗi một âm linh đều há to miệng cắn nuốt lấy linh lực của ông ta để tu bổ linh lực bị hao tổn, đừng nói ba của nguyên thân là người bình thường, nếu Vân Cảnh bị hút như vậy cũng không chịu nổi.

Ba nguyên thân rơi vào hôn mê hai mắt trắng dã, thân thể không ngừng co giật, trong cổ họng phát tiếng rên rỉ muốn thoát khỏi, nhưng thân thể lại bị mẹ kế đè lại, bị âm linh cắn nuốt nhưng ông không thể nào từ hôn mê tỉnh lại, bởi vậy bất luận giãy giụa như thế nào cũng không thể tránh thoát.

Mắt thấy hai má ba nguyên thân đã hóp cả lại, cả người trở nên xanh xao, mẹ kế đang đè chặt ba của nguyên thân có chút luống cuống, vội vàng nhỏ giọng nói với đám âm linh: "Đủ chưa, đủ rồi đúng không, nếu còn tiếp tục ông ta sẽ chết....... Nếu ông ta chết rồi thì chúng ta tạm thời không thể tìm được người có linh khí dồi dào như vậy đâu, lại còn dễ dàng để chúng ta hút......."

Đám âm linh nghe vậy tức khắc nổi giận, một âm linh có cái đầu lớn hẳn so với các thai nhi khác lập tức ngẩng đầu hướng về mẹ kế há mồm gào lên vài câu.

Âm thanh của chúng nó tựa như tiếng khóc trẻ con nỉ non, lại vừa giống như dã thú tru lên, tuy non nớt nhưng lại lộ ra mấy phần quỷ dị đáng sợ khiến người ta sợ hãi, những bào thai lớn tỏ ra bất mãn với mẹ kế, bọn nó dường như cảm thấy chưa đủ, lập tức nhảy ra khỏi người ba của nguyên thân, bò lên người mẹ kế gặm cắn linh lực trong cơ thể bà ta.

Mẹ kế hét lên thảm thiết, âm linh mới cắn nuốt chưa đến mười giây thì mái tóc đen nhánh của mẹ kế trở nên khô héo, làn da ban đầu trắng nõn chớp mắt trở nên xanh xao, chảy xệ.

Mẹ kế không ngừng thét chói tai, vội vàng ôm đầu xin tha: "Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, đừng làm vậy với mẹ....... Các con cứ hút ông ta đi, đừng làm mặt mẹ trở nên xấu xí, dù sao ông ta cũng không sống được mấy năm nữa.......Chết sớm hay muộn đều như nhau, đừng hút mẹ!!"

Nghe được tiếng kêu thảm thiết của mẹ kế, đám âm linh lúc này mới bình tĩnh lại, lại ghé vào người ba nguyên thân hút thêm vài phút, thẳng đến khi ba nguyên thân hô hấp dồn dập, sắc mặt ngày càng tái xanh thì mới dừng lại, thời điểm bọn nó trở lại bên người mẹ kế đem một chút linh lực truyền vào cơ thể bà ta, trong nháy mắt, mái tóc của bà đã lấy lại vẻ đen nhánh xinh đẹp, làn da khô quắt cũng trở nên căng bóng, mịn màng, lần nữa khôi phục dáng vẻ trẻ đẹp lúc trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.