Khích Sảnh nói chuyện và dặn dò dì Vân hồi lâu mới chuẩn bị ra về. Dì Vân cầm c.h.ặ.t t.a.y Khích Sảnh: "Dì xin lỗi, ban đầu con đưa hai sợi dây cho dì đã nhấn mạnh rất nhiều lần, nhưng dì lại không thật sự để tâm. Con đừng giận dì nghen."
Khích Sảnh lắc đầu: "Dì đừng nghĩ ngợi quá nhiều, dì không phải là người trong giới huyền học, hơn nữa lại chưa từng nhìn thấy ma quỷ thì đương nhiên sẽ không thể tin và để ý một trăm phần trăm. Có điều bây giờ dì cũng chứng kiến rõ mọi chuyện rồi, sau này cẩn thận hơn là được ạ."
Dì Vân có chút sụt sùi: "Dì cảm ơn con nhiều lắm."
Khích Sảnh ôm dì Vân một lúc, nhưng khi cô bước chân ra cửa định về thì lại thấy Gia Bảo đang lặng lẽ bước đến: "Chị Sảnh, liệu Yêu Kỳ có thay đổi không?"
Dì Vân tức đến run người, đến giờ phút này mà thằng con trời đánh của bà còn có hơi sức để ý đến con bé kia. Suýt chút nữa là đi bán muối rồi còn đâu nữa, nếu không nhờ Khích Sảnh thì bà phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đấy.
Dì Vân vừa xoay người qua định chửi Gia Bảo thì nghe Khích Sảnh lên tiếng: "Không nói đến môn phái của con bé đó là một môn phái tàn độc ra sao, chỉ nói đến tính tình của con bé đó thôi, nó cũng sẽ không bao giờ thay đổi được. Con bé đó và phái Trung Quyền thật sự là trời sinh một đôi đấy."
Khích Sảnh liếc mắt về phía Gia Bảo, thấy gương mặt như đưa đám của cậu, cô khẽ nhìn qua dì Vân, chép miệng nói thêm vài lời: "Chưa đến tuổi trưởng thành cũng không có nghĩa là có quyền làm xằng làm bậy, mẹ em nuôi em đến bây giờ đã không dễ dàng gì rồi. Dù cho em có lớn hơn đi chăng nữa mà em làm sai thì người gánh chịu hậu quả cũng là mẹ của em chứ không ai khác. Mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày rồi sinh em ra, để bây giờ em đi gây chuyện hoặc tự làm hại bản thân, sau đó khiến bà đau khổ sao?”
"Mấy ai lấy thước mà đo lòng người, không phải tự nhiên mà có câu đó đâu em. Bên ngoài xã hội rất phức tạp, lòng người là thứ không bao giờ có thể đoán trước được, nên chơi thì phải biết chọn bạn mà chơi, em còn mẹ hãy biết trân trọng. Đừng đợi đến khi không còn mẹ nữa, lúc đó hối hận cũng muộn màng, dù bị người ta hại c.h.ế.t cũng không ai lo lắng, không ai đau lòng cho em ngoài mẹ em cả.”
"Người thương em, quan tâm em vô điều kiện chỉ có gia đình của em thôi. Đừng vì mấy câu ngọt ngào, mấy hành động tốt đẹp của người ngoài là xem trọng họ hơn tất thảy. Đàn ông, nếu muốn chứng tỏ mình có bản lĩnh thì về mà hiếu thảo với đấng sinh thành của mình trước đã, sau đó mới đến tạo dựng sự nghiệp, cuối cùng là xây dựng gia đình riêng, một tay lo vợ chăm con, chứ không phải là đi chứng tỏ gì đó ngoài đường với những kẻ xa lạ."
Dì Vân đứng bên cạnh rơi nước mắt như mưa, Khích Sảnh thật sự đang nói ra nỗi lòng của bà. Sinh nặng đẻ đau, nuôi con đến khi lớn khôn thì nó lại càng ngày càng không nghe lời mình nữa. Bà nói hai ba câu thì nó xem là phiền, người ngoài nói cả chục câu thì nó lại xem là chân lý.
Cha mẹ sinh con nhưng trời sinh tánh nên bà cũng đành phải chịu. Nay Khích Sảnh nói ra thế này khiến bà vô cùng cảm động, con gái của chị gái bà thật sự là một người con gái tốt đẹp. Vừa tài giỏi, lại vừa biết trên biết dưới, đạo lý thế gian đều tường tận tất thảy.
Tuy bên ngoài vờ như không có gì, nhưng dì Vân biết trong lòng Khích Sảnh vẫn luôn nhớ đến cha mẹ của mình, từ những lời mà Khích Sảnh nói với Gia Bảo, bà có thể nghe ra điều đó.
Tiễn Khích Sảnh ra khỏi cửa, dì Vân lần nữa mời cô ở lại ngủ một đêm, Khích Sảnh cười nhẹ từ chối: "Nếu con muốn thì lúc nãy con đã đồng ý rồi dì ạ.”
Khích Sảnh không về thẳng nhà mà kêu taxi ghé siêu thị, hôm nay cô muốn uống chút rượu. Sở dĩ lúc ở thành phố Rận, cô đi đến quán bar cũng chỉ là vì ngẫu hứng nhất thời thôi.
Nếu nói đến uống rượu, thư giãn thì không có nơi nào thoải mái bằng nhà của mình cả. Khích Sảnh mua vài chai rượu Soju, mua thêm một giỏ đồ ăn vặt và trái cây rồi đi đến quầy thanh toán.
Lúc này siêu thị cũng khá đông người, Khích Sảnh lấy điện thoại ra, cô định sẽ chơi trò chơi trong khi chờ đợi. Bỗng một tiếng hét vang lên làm Khích Sảnh giật mình, lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng hét giống hệt như giọng hát opera thế này đấy.
Một cô gái đứng cách cô hai quầy thanh toán đang hoảng loạn vô cùng, chiếc váy dài của cô ấy đột nhiên bị vén lên trong khi bên cạnh không hề có sự hiện diện của bất cứ ai.
Mọi người trong siêu thị đều bị tình cảnh kỳ lạ trước mặt làm cho choáng váng, thậm chí có người còn hoảng sợ đến mức bỏ chạy. Người khác không nhìn thấy, nhưng không có nghĩa là Khích Sảnh cũng không nhìn thấy.
Có một con ma háo sắc đang cười nham nhở giở váy cô gái lên. Khích Sảnh híp mắt, nhìn cái vẻ mặt đắc ý thối nát đó đi, có lẽ nó cho rằng nó đã c.h.ế.t rồi nên không có ai làm gì nó được.
Thật đúng là giang sơn dễ đổi còn bản tính lại khó dời, đã làm ma rồi mà còn chưa chừa cái tật biến thái, còn không muốn sửa đổi, đi lợi dụng việc người thường không thể nhìn thấy mình đặng làm chuyện xằng bậy, quấy rối dương gian. Xưa đến nay, đối với thể loại biến thái đáng xấu hổ này, Khích Sảnh luôn vô cùng căm ghét.
Khích Sảnh tạm để lại đồ đạc xuống quầy, cô đi nhanh lại hiện trường. Một tay Khích Sảnh nắm lấy cổ tay của cô gái, còn một tay cô niệm chú rồi đưa ngón trỏ lên miệng thấm chút nước bọt, ấn thẳng vào trán của con ma biến thái.
Ma biến thái hét lên một tiếng ngã lăn ra đất, nó vừa muốn chạy trốn thì bị Khích Sảnh nhanh chân đạp lên người, vòng sáng rực rỡ của Khích Sảnh tỏa ra khiến ma biến thái không dám ngọ nguậy thêm, cả người nó lập tức đau đớn như bị kim châm.
Cô gái thấy váy đã được hạ xuống như bình thường thì khóc nức nở rồi ôm chầm lấy Khích Sảnh. Có vẻ như cô gái đang sợ hãi vô cùng, Khích Sảnh đành để mặc cho cô ấy ôm. Mọi người xung quanh thấy vậy lập tức vỗ tay tán thưởng, cô gái xinh đẹp này lợi hại thật đấy.
Khích Sảnh từ chối sự nhiệt tình của cô gái, tỏ ý muốn tự mình thanh toán. Cô gái thấy Khích Sảnh cương quyết như vậy thì không dám nói nhiều nữa, chỉ kiên trì xin số điện thoại của Khích Sảnh để có thể liên lạc sau, cô ấy muốn mời Khích Sảnh ăn một bữa cơm để cảm tạ.
Khích Sảnh gật đầu, vừa đọc số điện thoại cho cô gái vừa giả vờ khom người xuống chỉnh lại dây giày cao gót, nhưng thực chất là cô đang tóm con ma lên, đưa tay nắm lấy đầu của nó rồi đi đến quầy thanh toán.
Khích Sảnh rời khỏi siêu thị trong sự tán dương của mọi người, cô quay sang nói với cô gái: "Được rồi, cô không cần tiễn tôi nữa đâu. Cô về sớm đi, cũng trễ rồi đấy. Thân gái đơn độc, buổi tối nên về nhà sớm một chút."
Khả Tĩnh cảm kích vô cùng, vui vẻ gật đầu: "Cảm ơn cô nhiều lắm. Chúng ta trao đổi tên để tiện xưng hô nha, tôi tên là Khả Tĩnh, còn cô thì sao?"
"Gọi tôi Khích Sảnh là được."
Khả Tĩnh vẫy tay với Khích Sảnh, sau đó xoay người rời đi. Khích Sảnh tạm gửi túi đồ chỗ bác bảo vệ rồi kéo con ma biến thái đến một hẻm vắng người.
Ma biến thái bị ném xuống đất cũng không dám hé răng nói chữ nào, lần này gặp cao nhân thật rồi. Cũng do nó quá sơ suất, người này có vòng sáng rực rỡ như vậy, nếu như ban đầu nó chú ý quan sát xung quanh hơn thì chắc chắn sẽ thấy được.
Sau khi buông ma biến thái ra, Khích Sảnh không nói một lời, chắp tay lên niệm chú rồi nhanh chóng vẽ ra một lá bùa. Khích Sảnh không mảy may quan tâm tới những lời van xin thảm thiết của ma biến thái.
Chưa đầy ba mươi giây sau, có một quỷ sai mặc đồ đen, tay cầm dây xích xuất hiện. Vừa thấy người mời quỷ sai lên là Khích Sảnh thì quỷ sai lập tức cung kính bay đến: "Chào ngài. Dạo này ngài khỏe không?"
Khích Sảnh gật đầu chào lại: "Chào cậu, tôi vẫn vậy. Dạo này công tác của cậu vẫn ổn chứ?"
Một người một quỷ sai khách sáo vài câu thì mới nói đến chủ đề chính, Khích Sảnh kể sơ cho quỷ sai nghe về tội trạng của ma biến thái. Đợi đến khi bị bắt về địa phủ, mọi tội trạng của ma biến thái đều được liệt kê rõ ràng tất thảy, hai cuốn sổ nhỏ ở hai bên vai giác sớm đã ghi lại mọi tội trạng.
Con người có hai bên vai làm chứng, có hai cuốn sổ vô hình để có thể ghi lại mọi chuyện của người đó làm trong đời, dù chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Còn sổ sinh tử là một cuốn sổ ghi giờ sinh giờ tử, số mệnh của một người.
Mà số mệnh là thứ có thể thay đổi ít nhiều do mỗi quyết định và mỗi việc phước thiện hay xấu xa mà mỗi người đã làm trên trần gian. Hơn nữa, nếu nói về phước phần thì sẽ còn ảnh hưởng đến cả kiếp sau. Nên từ đó mới sinh ra hai cuốn sổ ở hai bên vai giác, để tiện cho Diêm vương ban công hoặc luận tội.
Quỷ sai liên tục gật đầu dạ vâng với Khích Sảnh, những hồn ma trốn tránh âm phủ quá nhiều, quỷ sai của âm phủ thì nhân lực cũng có hạn nên có sai sót là điều không thể tránh khỏi.
Vị này khi xưa nghịch ngợm như vậy, thế mà đầu thai lên đây sống một kiếp lại giúp âm phủ không ít chuyện, quả thật là phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
Đến bây giờ thì ma biến thái đã hoàn toàn tuyệt vọng, không dám hé răng thêm một lần nào nữa. Quỷ sai dưới âm phủ lại cung kính với Khích Sảnh như vậy, lần này nó bị đem về dưới là chắc chắn rồi. Thật là sai một ly, đi một dặm mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]