Khích Sảnh nhìn thoáng qua gương mặt tựa như tro tàn của Trịnh Quyên, Khích Sảnh cũng không khỏi giật mình, cho đến hiện tại mà cô ấy còn mong chờ vào tên đàn ông tồi tệ này sao?
Hỡi thế gian, tình là chi?
Cớ sao gây niệm tưởng, thảm sầu vô hạn?
Khích Sảnh lắc đầu: "Trịnh Quyên à, c.h.ế.t tâm đi. Thế gian là vô thường, đừng cứ giữ mãi một đoạn chấp niệm. Dù có đẹp cách mấy, cũng sớm trở thành mây thoảng gió bay cả rồi."
Những lời nói thấm thía của Khích Sảnh thốt ra nhẹ nhàng truyền đến tai Trịnh Quyên, cô bỗng có chút mệt mỏi nhắm mắt sau mấy chục năm cuồng loạn, một giọt nước mắt trong trẻo rơi khỏi khóe mi, mấp máy đôi môi run run, như có như không thốt ra một chữ: "Được."
Không chần chừ, Khích Sảnh chắp tay niệm chú, điểm một luồng sáng vào người đứa nhỏ, cô phải gột rửa linh hồn đứa nhỏ một bận, nếu không sẽ không thể đầu thai chuyển kiếp một cách thuận lợi, chưa kể sẽ bị ảnh hưởng đến kiếp sau mà nếu linh hồn có quá nhiều tạp chất thì quỷ sai cũng sẽ không nhận.
Khích Sảnh liếc mắt qua một cái đã nhìn ra đứa nhỏ này chưa hề làm bất cứ chuyện gì sai trái, có thể đi đầu thai nên mới mở miệng hứa với Trịnh Quyên như vậy.
Linh hồn đứa nhỏ bỗng trở nên trong trẻo, sạch sẽ hơn rất nhiều, Trịnh Quyên xoa mắt, mỉm cười dịu dàng: "Đậu ơi, con hãy đi đầu thai đi nhé. Chỉ cần con có thể sống tốt là mẹ đã yên lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-tru-ma-la-con-gai-cung-cua-diem-la-vuong/3698965/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.