"Về với tôi? Tôi giúp em trả nợ"
"Thằng bác sĩ? Mày đang ngang nhiên muốn chiếm đoạt người phụ nữ của tao đấy à"
Minh Khanh thô lỗ, khuôn mặt dữ dằn ánh mắt như đôi dao găm nhìn chằm chằm bác sĩ Trác Phàm, hắn cũng không quên đưa tay kéo Nhã Uyên Khanh lại, cả hai cùng giữ lấy cánh tay cô. Xem kìa, đang nơi đông người qua lại các anh định làm Uyên Khanh xấu hổ và ngại ngùng sao? Cô ngơ ngác người run run, thụt tay lại nhưng càng bị nắm chặt hơn.
Uyên Khanh khó xử lắm, Trác Phàm điềm đạm, ra dáng người đàn ông chững chạc lịch sự nhưng đáp trả cực gay gắt.
"Phải, tôi muốn người con gái này, món nợ giữa anh và Uyên Khanh tôi sẽ trả"
"Để cô ấy được tự do về bên tôi"
Minh Khang nghe xong bật cười, vẻ mặt nhởn nhơ đáng ghét, tình yêu thật đẹp đẽ, chấp nhận trả một khoản tiền lớn cho Uyên Khanh thì chứng tỏ cậu ta vô cùng yêu, nhưng mà món nợ đó đâu chỉ đơn giản tính bằng tiền? Mà còn liên quan đến Uyên Khanh nhất định phải sinh được con trai nối giỏi, trong bản hợp đồng trước đó đã thỏa thuận.
Tiền có thể trả nhưng con trai Minh Khang thì Trác Phàm định trả như thế nào? Hắn nhìn qua Uyên Khanh bộ dạng lúng túng, ánh mắt hắn chậm rãi liếc sang cánh tay cô, nắm cũng chặt gớm nhỉ, xem ra cô còn mộng tưởng đến tình nhân cũ. Trong người hắn dường như khó chịu, hắn nghiến răng bất giác đẩy mạnh Uyên Khanh sang phía Trác Phàm, giọng đáo để vang lên.
"Được, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-yeu-co-ay/906565/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.