Có lẽ vậy, đến Thanh Hoài còn cảm thấy cái nơi này chẳng có tương lai nên mới không chút do dự theo cha mẹ rời đi, đến thành phố tốt hơn sinh sống. Cũng chỉ có cô coi trọng cái nơi chim không ỉa… Mà không, cô chỉ thiếu lý tưởng, thiếu sự gò ép. Cho nên ông trời mới phái người đến đây làm động lực cho cô…
"Thịnh Nhan Tuyền."
Ba chữ này mang theo sự trịnh thị mạnh mẽ chui vào tai Thịnh Nhan Tuyền, đem hồn cô kéo về.
Thịnh Nhan Tuyền khẽ khàn đưa mắt xuống, lần đầu tiên nghiêm túc đặt lên thân người đang nói nãy giờ, Khương Tình.
Người này... Mà không, nói thật tình là chẳng có thầy cô nào Thịnh Nhan Tuyền thật sự để vào mắt. Không phải cô xem thường hay thiếu tôn trọng, cô chỉ là không mấy chú ý. Quả thật cô chẳng nhớ được người này chuyển đến đây dạy vào lúc nào. Cô không hiểu, đến thầy chủ nhiệm của cô còn không lý tới cô, tại sao một thầy giáo bộ môn lại…
"Em vẫn đang nghe, thưa thầy."
Có lẽ bởi vì lời nói của cô quá lãnh đạm cùng thờ ơ qua loa có lệ cho nên không khỏi rước lấy cái nhìn mỉa mai của người trước mặt.
Mỉa mai?
Ừm, đúng là mỉa mai.
Mặc dù Thịnh Nhan Tuyền thấy cũng không có gì đáng để ý nhưng chẳng hiểu sao khi cái sự mỉa mai hiện lên trên khuôn mặt của người kia đối với cô lúc này trông nó lại đáng ghét như vậy.
Mà người trước mặt nên là tận tình khuyên giải một học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748914/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.