Bình thường đôi mắt ấy cũng đã đa tình, nhưng bởi vì giữ hình tượng trước mặt đám học sinh mà nó luôn mang theo sự dịu dàng, ôn nhu khiến người muốn chết chìm. Lúc này nó lại khiến người ta khi nhìn vào sẽ không muốn tỉnh lại, chỉ muốn chìm hẳn trong đó. Nhưng quả thật là ngũ quan của Khương Tình không thuộc loại phong lưu mà ngược lại rất là nhu hòa. Thiết nghĩ nếu không có đôi mắt kia, có lẽ nó là một diện mạo khiến người khăng khăng tin tưởng.
Ai biết hắn còn chưa vui đủ ở bên cạnh đã vang lên một tiếng gọi rất khẽ, rất nhu thuận: "Thầy..."
Nụ cười trên khuôn mặt hắn lập tức biến mất, lúc quay lưng lại đã trở về dáng vẻ của một thầy giáo nghiêm chỉnh, đối với người vừa xuất hiện nhẹ giọng cười hỏi: "Tố Ngọc, có chuyện gì sao?"
Là một giáo viên tận tâm, cả cái lớp chỉ mới vừa đủ ba mươi người kia không có ai là hắn không nhớ mặt, gọi được tên. Đó là chưa nói đối với những học sinh vừa ngoan vừa hiền vừa hiếu học hắn lại càng khắc sâu. Ở trong cái nhìn của hắn lúc này, Ninh Tố Ngọc trước mặt là một người như vậy.
Ninh Tố Ngọc tuy không đến nổi rụt rè giống như học sinh mỗi khi nhìn thấy thầy cô nhưng cũng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thời điểm nói chuyện có nhìn hắn một cái rồi cúi đầu nói: "Thầy đừng mắng Nhan Tuyền."
"Thật ra cậu ấy rất thông minh… Chỉ là không thích học thôi."
Khương Tình khẽ nhướng mày lên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748911/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.