Chương trước
Chương sau
Hai ba con đừng nhìn bóng lưng người đàn ông một hồi rồi nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng bước về nhà.

"Đó là người con nói hả?"

"Dạ."

"Sao bình thường không thấy?"

"Bình thường thầy ấy không đưa đến tận đây. Hôm nay vô tình nhìn thấy con nhát gan không dám về nên mới đưa về."

Ba Thịnh cười phụt một tiếng.

Con ông quả thật đứa nào cũng nhát như cấy.

Nhưng không tránh được ông có hảo cảm với ông thầy trẻ tuổi đẹp trai kia.

"Thầy ấy rất tốt."

"Ừm."

Ba Thịnh đồng tình.

Cô âm thầm thổi gió bên tai: "Ba rất có tiếng nói trong làng. Ba nói vài câu có lẽ sẽ xoa tan được lời đồn."

"Chủ ý của con hay quá nhỉ!"

Ba Thịnh không nhịn được cóc vào trán cô một cái vừa cười nói.

"Hì hì..."

Thịnh Nhan Tuyền thừa thắng xông lên: "Người ta còn đang dạy học cho con gái ba đấy. Bài kiểm tra vừa rồi con còn được chín điểm cơ. Không có thầy ấy con không vào trường chuyên được đâu."



"Thật à?"

Ba Thịnh quả thật bị lung lay.

"Thật chứ sao không ạ."

Bình thường Thịnh Nhan Tuyền sẽ không khoe khoang thành tích nên ba Thịnh không có biết việc cô đã tiến bộ. Ông chỉ biết con gái ông chịu khó hơn, cũng siêng năng cần cù chịu học hơn thôi.

"Nếu vậy thì lời đồn vẫn quả thật hại người rồi. Ba đương nhiên phải nói vài tiếng phân trần."

"Ba đúng là ba con!"

"Chứ còn ai!"

Hai cha con cứ sến lụa như vậy giữa đêm tối, cùng nhau vào nhà, tắt đèn đi ngủ.

Chuyện hóa giải tin đồn không phải một sớm một chiều là làm xong. Thịnh Nhan Tuyền cũng hiểu, nhưng cô không ngờ sang hôm sau tình hình đồn đại trong trường lại càng nghiêm trọng thêm. Ninh Tố Ngọc còn bị một vài bạn học châm chọc ngay trong trường.

"Này Tố Ngọc, rốt cuộc chuyện đó là sao?"

"Đúng đó! Tại sao cậu chẳng nói gì mà thầy Tình cũng không lên tiếng giải quyết!?"

"Chẳng lẽ thật sự giữa hai người..."

Đám học sinh cá biệt bên lớp hai cứ ngươi một câu ta một câu mà nói, đến cả những lời chụp mũ đầy hạ lưu cũng nói ra được. Khuôn mặt của Ninh Tố Ngọc lúc đó trắng bệch khỏi phải nói.

Nhưng như người ta, bị vu oan thì sẽ phản kháng, đằng này Ninh Tố Ngọc chỉ biết lắc đầu bảo không phải, không phải mãi. Bộ hai chữ đó có thể giải quyết được vấn đề sao?

"Cậu nói không phải vậy tại sao người ta lại thấy hai người ôm nhau? Cậu giải thích đi."

"Đúng vậy!"



"Lỡ mà nhân phẩm thầy ấy không tốt thì nhà trường còn kịp thời đổi người khác, tránh làm hư đám học sinh chúng ta."

Đào Thục Liên bỗng nhiên cũng góp vào khiến vẻ mặt Ninh Tố Ngọc tái mét. Nhưng cô nàng lại cứ không chịu nói, còn cúi đầu như chột dạ.

Thịnh Nhan Tuyền nhìn mà khó chịu nhíu mày.

Cô quả thật không hiểu mắc gì Ninh Tố Ngọc cứ khăng khăng im lặng không chịu giải thích như thế. Cho dù nó có không giải quyết được vấn đề thì đó là cách cô nàng thể hiện lập trường. Cô nàng không biết rằng cứ như vậy mọi người sẽ càng hiểu lầm hơn sao? Rồi ở trong vấn đề này mọi trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu thầy Tình.

Nói thật là cô không hề có chút đồng cảm nào với cô nàng hết. Cho dù Ninh Tố Ngọc có là bạn của cô thì đúng sai phải trái cũng phải làm rõ ràng chứ chưa nói ân tình của thầy còn nằm ở đó. Ninh Tố Ngọc chẳng lẽ không có chút dũng khí nào hay sao?

Quả nhiên đối mặt với sự im lặng của Ninh Tố Ngọc, đám bạn vốn cũng không cho rằng như vậy vẻ mặt đều có điều suy nghĩ lên. Những người đang gây rối thì càng khỏi nói.

Mắt thấy Đào Thục Liên lại muốn nói gì cô liền giành trước cắt ngang ý định của cô nàng: "Được rồi."

Đám người kể cả Ninh Tố Ngọc đều đồng loại quay qua nhìn cô. Bọn họ không hẹn mà đồng thời cảm thấy tại thời điểm này biểu hiện của Thịnh Nhan Tuyền đặc biệt có ảnh hưởng tới tất cả mọi chuyện. Mặc dù cô chẳng liên quan gì cả.

Nhưng đối mặt với một đám người chú mục vào mình, vẻ mặt Thịnh Nhan Tuyền lại rất bình tĩnh. Nếu không phải cô không còn lo giải đề nữa có lẽ họ sẽ cho rằng họ ù tai nghe lầm.

"Nhan Tuyền..."

Ninh Tố Ngọc chột dạ nhìn cô. Thịnh Nhan Tuyền tỏ vẻ cô chẳng hiểu gì cả. Rốt cuộc Ninh Tố Ngọc muốn cái gì. Chẳng lẽ chỉ số thông minh của cô nàng không thể lấn áp được bản tính tự ti nhút nhát hay sao?

Nhưng Thịnh Nhan Tuyền cũng chẳng muốn đôi co mấy chuyện này nữa. Cô hiện tại chỉ muốn thanh tỉnh thôi.

"Có chút chuyện đó nói ra đối với cậu khó khăn thế sao?"

Giọng cô bình bình không chút gợn sóng chui vào tai đám người khiến ai nấy đều có chút sững sốt.

Bởi vì họ nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, không phải là đang bênh vực Ninh Tố Ngọc mà là chất vấn.

Đào Thục Liên bất ngờ, lại nhìn Ninh Tố Ngọc càng bất ngờ không kém, khó tin nhìn Thịnh Nhan Tuyền còn trong lòng lại cười cười, tự nói muốn có kịch hay để xem rồi. Nhưng thái độ của Thịnh Nhan Tuyền và cả Ninh Tố Ngọc đều rất kỳ quái. Chẳng lẽ hai người này không trao đổi gì với nhau trước đó hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.