"Em còn tưởng thầy muốn nói gì..."
Chỉ là cô vẫn nói: "Lần sau nếu thầy muốn hẹn hò cái gì đó, tóm lại là hẹn em thì thầy tự đi gặp em đi. Em cũng đâu có muốn hẹn hò với thầy, tại sao em phải vượt ngàn dặm xa xôi để đi gặp thầy chứ!"
Khương Tình bị cô nói đến không kịp trở tay, đến cả bước chân cũng khựng lại.
Thịnh Nhan Tuyền trong lòng cười đắc ý, ngoài mặt lại điềm nhiên như không. Dáng vẻ này quả thật là rất đáng đánh.
"Tôi là muốn xem em có trốn tránh tôi không."
Hắn sâu xa nhìn cô.
Thịnh Nhan Tuyền quay mặt đi không nhìn hắn, bĩu môi nói: "Thầy làm như em đã làm chuyện xấu gì vậy."
"Ăn ốc không chịu đổ vỏ."
Thịnh Nhan Tuyền mém thì vấp té.
"Thầy nói mà không thấy ngượng miệng à!"
Cô đến là bái phục cái người này luôn. Nói sao thì cô cũng là người chịu thiệt, sao cứ như thầy ấy mới là vậy!
"Tôi chỉ biết công bằng mà nói thôi."
Thịnh Nhan Tuyền xem như hiểu trình độ mặt dày của người này. Mà không, xưa nay thầy ấy cũng có phẩm đức của một người thầy bao giờ đâu. Mỗi lần cãi nhau với thầy, mười lần cô chỉ thắng được quá lắm là ba lần. Cô phải rõ ràng cái miệng của thầy ấy có bao nhiêu độc hơn ai khác chứ, có gì mà phải bất ngờ. Xời!
Khương Tình nhìn cô gái nhỏ tức anh ách dậm chân đi về phía trước mà buồn cười. Hắn lại không thể không nắm tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748806/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.