Chương trước
Chương sau
"Mộng Mộng..."

Khương Tình nhìn cô, hai bàn tay luồn vào tay cô, mười ngón đan xen đem nó áp lên đỉnh đầu, từ trên cao mang theo áp bức nhìn cô chòng chọc.

"Thầy..."

Cô nức nở.

"Em chạy không thoát."

"Ưm..."

Theo lời nói buông xuống, đôi môi cô bị lấp kín. Cũng lấp luôn những âm thanh không thể nói thành lời. Để lại chỉ còn là những phản ứng theo bản năng của thân thể đã bị lửa dục đốt cháy.

Bên ngoài, ánh nắng dần chuyển thành màu vàng cam, bên trong phòng lại nóng rực như giữa trưa.

"Thầy thầy ư a... Không! Bẩn..."

Ở trên chiếc giường màu sắc thâm thiển, thân hình người con gái vẫn còn bộc trong chiếc áo choàng lụa nửa kín nửa hở vô thức mà giật nãy như phím đàn. Khuôn mặt ửng hồng cùng đôi môi ướt át vô thức thốt ra những tiếng nức nở nghẹn ngào. Hai tay cô run rẩy cố gắng đẩy đầu người đàn ông đang vùi vào hạ thân của mình ra nhưng tất cả chỉ là phí công. Theo từng cái trêu chọc day liếm của hắn đôi chân hơi cong lên của cô đều vô thức rung động lên. Lâu lâu bàn chân trắng hồng lại căng thẳng duỗi ra, biểu đạt cô có bao nhiêu không chịu nổi khoái cảm đang tràn ngập toàn thân, mà khởi nguồn đều là ở vị trí tư mật nhất, đến cô bình thường đụng chạm cũng thấy xấu hổ nơi hạ thân.

"A!..."

Khoảnh khắc bị người đàn ông liếm đến cao trào, toàn thân cô cong lên, vô thức vẽ ra một dáng vẻ chọc người đỏ mắt. Vốn dĩ nên là thoát lực mà ngã xuống ngay sau đó, nhưng bởi vì người ta nhất định không chịu buông tha cho hạt mầm đã bị hắn cắn đến béo múp sưng đỏ giữa bụi hoa mà đẩy cho cao trào của cô không ngừng kéo dài. Cô cảm giác cả cột sống như tê dại đi, rồi rã ra từng đoạn...

"Hức ư ư..."

Cô vô thức vặn vẹo vòng eo. Mười ngón tay khó nhịn luồn vào mái tóc của người đàn ông, không giống đẩy ra mà giống như muốn nhấn xuống, để hắn càng nhiều nữa giày vò cô.

Đợi cô đầu óc trắng xóa ngã xuống giường, cứ tưởng là kết thúc lại cảm thấy nơi đã tê dại đến gần như mất hết cảm giác lại mẫn cảm đến mức vừa chạm vào đã khiến cô run lên kia xuất hiện một cái đầu vừa tròn vừa nóng đến dọa người. Cô gần như là theo bản năng nhấc mông muốn tránh thoát. Nhưng đó là điều không thể.

"A!! Không... Thầy hức!!..."

Thịnh Nhan Tuyền vô thức há to miệng, theo bản năng ngưỡng cổ cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí theo cái xông thẳng vào của người đàn ông nhưng não vẫn cứ thiếu oxi khiến cô choáng váng. Cảm giác mị thịt đều bị kéo căng ra hết cỡ hòng bao bọc lấy cái thứ to lớn không thuộc về nó kia, không đau như lần đầu nhưng lại khiến cô hít thở không thông. Toàn thân cô căng như dây đàn, mãi vẫn không thả lỏng được.

Mà theo cô càng căng thẳng, Khương Tình cũng bị siết đến trán nổi gân xanh. So với lần đầu tiên, lại thêm được hắn tận tình mở rộng, cửa mình nóng hổi này đã có thể ngay lập tức chứa được hắn, đem hắn hoàn toàn ngập trong ướt át. Cảm giác xung quanh như có vô vàn cái miệng mút chặt hắn khiến hắn muốn đánh mất lý trí mà điên cuồng giã nát cái nơi này ra mới thôi. Nhưng khổ nổi nó kẹp quá chặt, hắn đến nhích cũng không thể.



"Mộng Mộng... Em kẹp tôi gãy mất."

Hắn vừa nói vừa hôn lên môi cô. Bàn tay ôn nhu lại mạnh mẽ vuốt mái tóc bị cô lắc đến tán loạn, ướt đẫm mồ hôi ra phía sau, ở trên vầng trán ẩm ướt kia để lại từng cái hôn dịu dàng ý đồ muốn cô thả lỏng thân mình. Nhưng lời nói của hắn lại có vẻ phản tác dụng. Hắn cảm thấy cái miệng kia không ngừng co thắt, càng hút càng chặt, khiến hắn muốn nổ tung.

Thịnh Nhan Tuyền vô thức lắc đầu, đuôi mắt đều đỏ còn nhuộm đầy tình dục nhưng đôi mắt lại mờ mịt vô thố nhìn người đang xâm chiếm mình.

"Thầy lại..."

Giọng cô khản đặc, muốn nói một lời cũng cảm thấy tốn hơi tốn sức.

Mặc dù cô không nói hết nhưng Khương Tình vẫn hiểu. Hắn vừa hôn lên mi mắt cô vừa gằn từng chữ: "Tôi còn sẽ không ngừng chiếm lấy em. Em chỉ có một con đường để đi là thuận theo tôi."

Thịnh Nhan Tuyền bối rối nhìn hắn, mãi cũng không thốt nên lời.

"Nếu có thể tôi cũng không muốn động lòng với học trò của mình. Tôi còn chưa có yêu ai, lại đi yêu em. So với em tôi còn phải không ngừng đấu tranh giữa đạo đức nghề nghiệp và tình cảm cá nhân. Tuy không đến nổi vì nó mà tàn tạ, bởi vì tôi biết trước khi làm một giáo viên tôi vẫn là một người đàn ông thôi, nhưng vì em là học trò của tôi, vì em còn chưa có trưởng thành, tôi nhẫn nhịn lắm em biết không."

Thịnh Nhan Tuyền vô thức mở lớn mắt, cảm xúc khó tả đang không ngừng dâng lên trong lòng cùng với bức tường luân lý lại điên cuồng vật lộn như muốn xé nát cô. Cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở lời. Cô nhìn người đàn ông mà cô gọi là thầy, quân lính lại dần dần tan rã.

"Em có biết khoảnh khắc nhìn thấy em nằm trên giường tôi, không phải mơ mà là hiện thực tôi đã nghĩ gì không?"

Hắn nhìn cô, như muốn đem cô hãm sâu vào linh hồn.

Thịnh Nhan Tuyền lại mờ mịt nhìn hắn.

"Tôi nghĩ ông trời chính là cũng tán thành tôi yêu em, chiếm lấy em."

"A..."

Lời này vừa xuống, hắn đã động eo, chớp lấy thời cơ người con gái thả lỏng mà đỉnh mạnh hạ thân vùi sâu vào người cô, khiến cô vô thố bật thốt những tiếng nức nở khó nhịn.

"Mộng Mộng, thử một lần."

"A a! Thầy..."

"Thử một lần cùng tôi."



"Ô không... Nhanh quá... Thầy a ư..."

"Mộng Mộng..."

"A..."

Theo từng tiếng buông xuống là từng cái giã mạnh vào tận cùng của mật động. Dịch nhờn tiết ra theo từng cái đưa đẩy mạnh mẽ khiến hạ thân đang dán chặt vào nhau của họ không ngừng phát ra âm thanh khiến người đỏ mặt tía tai. Thịnh Nhan Tuyền cũng bị cắm đến chỉ biết há miệng nức nở. Lại theo từng tiếng thở dốc đầy kích tình của người đàn ông ở bên tai mà dần dần trầm mê.

Thời điểm cảm xúc xa lạ không ngừng dâng trào, cô vô thức vươn tay ôm lấy cổ thầy, vậy mà chủ động dâng lên môi thơm. Hạ thân vô thức siết chặt theo nhịp đập trái tim đang cuồng loạn, đôi chân thon dài cũng leo lên, quấn lấy vòng eo của thầy mà tận tình nghênh hợp.

Khương Tình khựng lại một chút, đôi mắt ngập tràn d.ục vọng nguyên thủy cùng yêu sâu đắm nhìn khuôn mặt thẹn thùng của người con gái mà trong lòng rạo rực. Giây sau đó eo hông của hắn lại càng thêm điên cuồng mà giã xuống, va chạm kịch liệt với mật động ướt át kia khiến mật dịch cuộn lên trắng xóa, tung tóe, d.âm mĩ đến tận cùng.

"Mộng Mộng..."

"Ư ha nóng quá... Thầy a..."

"Tôi muốn em cháy... Vì tôi mà cháy."

"Không... Sẽ chết hức hức..."

"Làm sao có thể."

"Không... Lạ lắm thầy ơi..."

"A a..."

Bên trong căn phòng rộng chỉ còn quanh quẩn mỗi tiếng thở dốc của hai con người như đã đói khát từ lâu nay lại tìm thấy óc đảo của nhau, tiếng cơ thể va chạm cực kỳ nguyên thủy, cực nóng bỏng như muốn đốt cháy cả không gian. Người đàn ông bên trên giống như không biết mệt, không ngừng nắm lấy cô gái nhỏ hắn tận tình lừa về được mà điên cuồng phát tiết tinh lực dư thừa tích góp ba mươi hai năm.

Từ trên giường cho đến trường kỷ trong phòng...

Phòng tắm chật hẹp cũng bị nhiễm lên mùi vị hoan ái.

Ba con sói ném đầy trên sàn.

Thịnh Nhan Tuyền không biết mình ngất đi từ lúc nào, nhưng mà cô chắc chắn mình không thể sống nổi đến phòng tắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.