Tiêu Sở Lam bị gã bỏ lại, chờ đợi tiếp sau đó chính là việc cô phải đối chất với chính những suy nghĩ hỗn loạn của mình.
“Tôi muốn chết, tôi mệt mỏi rồi.
Tôi không muốn! Nếu tôi chết ba mẹ tôi thì sao? Còn Trạch Vũ…
Tôi muốn gặp lại ba mẹ mình. Họ chắc chắn vẫn ổn.
Tôi không còn mặt mũi để gặp họ nữa, tôi thật không xứng khi đã gây ra nhiều lỗi lầm như thế…
Tôi thật nhu nhược và yếu đuối.
Nhưng tôi đã cố hết sức rồi! Tôi có thể làm gì trong hoàn cảnh này chứ?
Tất cả đều là do thứ tình yêu ngu si của tôi.
Tôi không nên vì yêu Trạch Vũ mà chấp nhận hắn làm vợ hắn mới phải…
Tôi hối hận rồi,
Tôi không hối hận.”
Tiêu Sở Lam đối diện với sự hỗn loạn trước mắt, mơ màng như thấy một vài quỷ kéo chân, nhấn đầu mình xuống, bị sự nặng nề này đè đến mức bật khóc.
“Ai đó làm ơn cứu tôi với…”
Tiêu Sở Lam đau đớn khóc ròng, cô cúi đầu nước mắt rơi không ngớt, tầm nhìn giống như kẻ đi mưa, nhòe nhoẹt không rõ đất trời, chỉ nhìn thấy vài khoảng mờ mờ rõ rõ.
Bấy giờ cô đang rối loạn lắm, những uất ức giấu kĩ trong lòng bấy lâu nay như có cớ để trỗi dậy, vừa muốn lôi cô lên lại vừa muốn đánh gục xuống. Giày vò tinh thần cô hết lần này tới lần khác.
Chắc chắn rồi, những lời của gã bắt cóc đó đã kích động cô hoàn toàn, những gì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-the-nguoi-anh-yeu-khong-phai-toi-/3442888/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.