Thì ra tự do lại dễ đạt được đến như thế.
Tiêu Sở Lam sau khi đi cùng Chu Diểu, anh ta đã cho cho cô một cảm giác bấy lâu nay cô dần quên mất.
Cảm giác tự do tự tại, không phải lo nghĩ lại rất đỗi thoải mái, Tiêu Sở Lam sắp quên mất những điều này có tồn tại với cô rồi.
Lại nghĩ, thì ra từ trước tới nay cô nhốt mình trong một cái hộp, bây giờ có cơ hội nhìn thế giới xung quanh lại một lần, mới phát hiện mọi chuyện thay đổi nhiều quá.
Đã bao lâu cô không cảm nhận được cơn gió này nhỉ?
Chiếc xe máy lao băng băng trên đường, hôm nay cao hứng, Chu Diểu cũng tiêu diêu tự tại vừa đi qua cây cầu vừa cao hứng hét lên:
“Sống là để hưởng thụ phải không? Sở Lam?”
Tiêu Sở Lam mím môi, nhìn thế giới xung quanh lạ lẫm, vài ngày trước cũng là cô tại nơi này khóc lóc đau khổ, rõ ràng lúc đó cảnh tưởng rất mờ mịt u ám, trầm lặng đến đáng sợ, nhưng hôm nay lại cảm thấy mọi thứ đều rất xinh đẹp?
Dòng sông ảm đạm ngày hôm trước bây giờ lại xanh mát óng vàng, cảnh tượng này thật sự không tệ.
Sở Lam khẽ ừ một tiếng, cô đưa một tay ra cản gió, cảm giác rất giống như thả mình trôi đi vậy, rất kì lạ, cũng vô cùng thoải mái.
Chu Diểu thấy cô vui vẻ như thế, lòng anh cũng vui lây, thậm chí còn có vẻ vui hơn cả cô.
“Mặc dù không biết nỗi khổ của em, nhưng Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-the-nguoi-anh-yeu-khong-phai-toi-/3438064/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.