Vừa bước vào nhà, Trạch Vũ ngay tức khắc nắm cô ném vào trong, khuôn mặt phập phừng nóng giận, ném câu hỏi về phía Tiêu Sở Lam.
“Cô cảm thấy cuộc sống mới của mình có tuyệt vời không?”
Tiêu Sở Lam chẳng nói gì, quay đầu đi nơi khác, nhàn nhạt buông ra một câu:
“Nếu phải chịu cảm giác bị bỏ rơi trong bóng tối hay bị ngã một lần cả thân trầy xước, sợ hãi về một cái chết vô hình đáng sợ. Thì em cho rằng một cái chết là điều tuyệt vời duy nhất mà em không dám làm.”
Trạch Vũ chẳng đoái hoài đến những ý nghĩ của cô có thể trở nên đáng sợ thế nào, anh ta chỉ biết cơn tức của mình không cho phép cô được phép đi cùng với bất kì người đàn ông nào khác.
Giây phút thấy cô được người khác bảo vệ, anh ta đã nghiến răng ken két vì ganh ghét, thậm chí phải đặt ra câu hỏi.
Tiêu Sở Lam xứng đáng nhận được những điều này?
Không xứng!
“Bớt nói nhảm, tôi đang hỏi cô đấy?”
“Kiều Kiều lại vì ai mà… cô rốt cuộc đang nghĩ thứ gì trong đầu? Muốn tìm một người tốt để yêu đương? Cô còn không xem lại mình đáng chết thế nào.”
Tiêu Sở Lam biết mình đáng chết thế nào, nhưng đối với câu nói ấy, đôi mắt cô trầm buồn, ríu lại như ngăn thứ sóng sánh tràn khỏi bờ mi.
“Trạch Vũ, anh thấy em có đáng chết không? Hại chết Kiều Kiều của chúng ta còn…”
Còn đem lòng rung động yêu anh.
Lời này không thể nói ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-the-nguoi-anh-yeu-khong-phai-toi-/3438050/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.