Vu Đồng và ông lão lén lút chạy ra ngoài từ cổng sau bệnh viện, ông lão lôi cô xuống cửa thoát hiểm của hầm gửi xe để trốn.Đợi lúc lâu,bóng người dần thưa thớt, đường đã lên đèn,hai người mới dám đi ra.
"Ông,rõ ràng cháu không bị bệnh mà, ông ầm ĩ đưa cháu tới bệnh viện làm gì?" Vu Đồng buồn bực hỏi, trong tay vẫn còn cầm chặt chiếc khăn tay
Phương Thành vừa đưa cho CÔ.
Vừa nghĩ tới Phương Thành, cô lại cảm thấy hơi là lạ,cảm giác nắm tay lại có thể từ ngón tay chạy đi khắp cơ thể.
"Nếu ông không nói vậy thì không chừng hôm nay mày không ra khỏi nhà họ Phương được đâu." Ông lão lại lôi cái tầu thuốc tàn tạ ra, châm lửa rồi bắt đầu hút từng hơi.
Vu Đồng quay sang ngờ vực hỏi: “Tại sao vậy ạ?"
Ông lão ung dung nói có sách mách có chứng với Vu Đồng: “Bà lão kia vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, bà ta muốn biết bước đường tương lai của cháu mình,nhưng dáng vẻ của mày lúc đấy, người khác không biết chứ chẳng lẽ ông lại không biết,chắc chắn là không sờ thấy cái gì, đúng không?"
Vu Đồng sững sờ.
"Mày đã không sờ thấy gì chẳng lẽ người ta sẽ thả mày đi hả?Mày còn nhớ cửa xe không?Kính chống đạn đó, nhóc con."
Vu Đồng hoàn toàn không để ý nửa sau lời ông lão nói,cô tập trung suy nghĩ về chuyện sờ xương,cô bỗng chộp lấy cánh tay của ông lão ra sức lắc đi lắc lại: “Đúng rồi! Ông ơi! Cháu nhớ ra phải nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-so-cot/2458179/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.