Mùa đông đã qua, xuân đã đến được hơn nửa tháng, mấy cô gái trẻ tuổi bắt đầu ăn mặc lộ mắt cá chân đi lại trên đường.
Vu Đồng trề môi chống cằm bọn họ, rõ ràng cô cũng là con gái mà, có điều chỉ khoác thêm cái áo khoác của các bà thím mà thôi.
Một cơn gió thổi tới, Vu Đồng bị lạnh đến run người, không nhịn nổi khịt mũi.
Ngày nào cô cũng không đắp chăn lúc ngủ, gần đây thời tiết ấm lên, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, chắc không phải là cô bị cảm lạnh rồi chứ?
Ông cụ liếc nhìn cô: “Nhóc con, mày sao vậy?”
Vu Đồng lắc đầu: “Cháu không sao, không sao.”
Ông cụ lại liếc nhìn dáng vẻ run rẩy của cô, không nói gì cả.
Vu Đồng lất điện thoại ra xem giờ: “Ông, đến bữa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Từ khi ông cụ quay lại, Vu Đồng hiếm khi ăn trưa với Phương Thành nữa.
Bình thường cô sẽ cùng ông đến quán cơm nhỏ, gọi một vào món rau xào coi như là bữa trưa.
Hàng ngày, lúc đi ra ngoài, Phương Thành đều đưa tiền cơm cho cô.
Sợ cô tiết kiệm nên tối nào lúc gặp nhau anh cũng kiểm tra xem cô có tiêu đến hay không.
Vu Đồng đứng lên dọn hàng, lại một cơn gió thổi tới khiến cô lạnh run người.
Cô chở ông cụ tìm một quán cơm ở gần đó.
Sau khi tìm được một quán yên tĩnh, Vu Đồng nhanh chóng gọi ông chủ rồi khịt mũi nói: “Ông chủ, có nước trắng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-so-cot/2458081/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.