Vu Đồng chạy tới trước thang máy, ngón tay không ngừng ấn nút xuống, âm thanh ấy vang vọng nơi vách tường, lộ ra vẻ gấp rút bất lực.
Vu Đồng nước mắt giàn giụa, đáy mắt ngập tràn sự hận thù.
Con số màu đỏ trên thang máy nhảy lên nhưng không sao tới được tầng này.
“Vu Đồng.” Người vừa mới đứng ở cửa lúc nãy đuổi tới, nắm thật chặt cổ tay cô.
Vu Đồng hất ra, không thèm nhìn anh lấy một cái.
Người nọ dồn sức kéo một cái, Vu Đồng buộc phải đối mặt với anh, cô thở phập phồng mở to hai mắt ra, sau khi thấy rõ là ai, đầu tiên, cô giật mình, sau đó chuyển sang nghi hoặc.
Người nọ nghiêm nghị hỏi: “Tỉnh táo lại chưa?”
Vu Đồng nức nở: “Hàn… Hàn Húc?”
Hàn Húc thở phào kéo cô quay lại: “Về thôi nào.”
Vu Đồng giãy giua: “Em không muốn!"
Hàn Húc quay đầu sang, giọng ép buộc: “Anh nói, về."
Vu Đồng bị ánh mắt của anh ta dọa sợ.
Cô cắn môi, cứ thế bị đưa về phòng của ông cụ.
Hàn Húc gần như là ném Vu Đồng vào phòng.
Sau khi đứng vững, vẻ mặt cô ngập tràn vẻ ấm ức, cũng bớt đi vẻ ngúng nguẩy lúc nãy.
Hàn Húc đóng cửa đánh “rầm" một tiếng.
Anh đút tay vào túi quần âu, tựa vào cửa nhìn bóng lưng ủ rũ kèm chút không cam lòng của Vu Đồng.
Ông cụ thở dài, bước tập tễnh về phía Vu Đồng.
Thấy vậy, cô tiến lên mấy bước đỡ ông, lo lắng hỏi: “Ông nội, chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-so-cot/2458079/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.