Thế nhưng tôi còn chưa kịp động vào vạt áo của hắn thì đã bị một lực tác động cực mạnh ngăn lại.
Ngay sau đó hắn giơ lên một cây gậy đen bóng và chà vào cái đầu lâu kia.
Lập tức, tiếng gào khóc rợn người một lần nữa xuyên vào màng nhĩ tôi như muốn gặm nát hệ thần kinh và lí trí của tôi.
Tôi bị hành hạ khiến đầu đau tới mức như muốn nứt toác, chân mềm nhũn và tôi khụy xuống đất.
Đại Lạt Ma để lộ vẻ hung hãn, ra tay là chỉ muốn gϊếŧ chết tôi, động tác của hắn vừa âm hiểm vừa cay nghiệt.
Ông Tôn đứng bên cạnh thấy tôi đau đớn bất thường bèn vội vàng lao tới trước mặt tôi, giẫm mạnh chân và đọc lớn chín từ.
“Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền!”
Chín chữ vừa được thốt ra thì âm thanh hành hạ hồn phách kia bỗng được tiêu trừ không ít. Ít nhất thì nó không còn khiến tôi phải quỳ phụp xuống đất nữa.
“Hả, cái ông Tôn kia, ông còn biết cả Cửu tự chân ngôn của Chân ngôn tông sao?”
Chiêu này bị ông Tôn phá vỡ nên Lạt Ma bỗng cuống quýt.
Hắn định lấy thêm pháp khí gì đó từ trong ngực ra.
“Hôm nay ông định lật mặt với tôi phải không?”
Ông Tôn bình tĩnh hừ giọng, nhìn chăm chăm Lạt Ma và hỏi.
“Hôm nay tôi muốn lật mặt với ông đấy! Đừng tưởng tôi sợ ông. Nếu tôi mà nghiêm túc, đừng nói là ông, để cả tay họ Uy kia cũng không phải là đối thủ của tôi đâu!”
Rõ ràng là tính tình của tên Lạt Ma cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143896/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.