Giọng nói này vang lên thậm chí còn khiến tôi thấy đau đớn hơn cả âm thanh của ma quỷ kia nữa.
Tôi ngẩng đầu, nhìn chăm chăm về phía trước.
Đối phương đứng cách chúng tôi chưa tới năm mươi mét. Tôi nhìn là nhận ra ngay bóng dáng của ông Tôn.
Bên cạnh ông ấy còn có một người đàn ông béo lùn, trên đầu đội một cái mũ kỳ lạ.
Sau khi ông Tôn nói xong thì người đàn ông mập lùn này còn lầm bầm vài điều gì đó sau đó cả hai đi về phía chúng tôi.
Đợi khi họ tới trước mặt thì ông Tôn nhìn tôi với vẻ trịch thượng và không để lộ bất kỳ biểu cảm gì.
“Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao đêm hôm mà sư phụ lại tới nhà họ Uy? Còn nữa, người đàn ông này là ai?”
Có lẽ là vì còn mang chút kỳ vọng nên tôi vẫn giữ giọng điệu như từ trước tới nay.
Nếu không phải vì bất đắc dĩ thì tôi thực sự không muốn có thù hằn gì với ông Tôn.
Ông Tôn nhìn tôi chăm chăm, không trả lời.
Mà chỉ hỏi ngược lại tôi một câu.
“Trương Ly, cậu có tin người chết có thể sống lại không?”
Nghe thấy vậy tôi phụt cười.
“Sư phụ, thầy cũng là người hành nghề âm dương, vậy mà những lời như vậy thầy cũng nói ra được sao?”
Người chết như đèn cạn dầu, ba hồn nhập thiên, bảy hồn nhập địa, nghiệp lực hết thì sẽ chuyển thế nhập vào luân hồi.
Không còn ba hồn bảy vía thì thân xác sẽ là một đống thịt thối, từ từ mục rữa.
Người chết có thể sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143895/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.