"Tấm lòng của đại sư tôi xin nhận, có điều tôi vốn chỉ định tổ chức tang lễ đơn giản, cho nên xin phép không phiền đại sư".
Giọng bố tôi nghe khá lãnh đạm, như thể chẳng có chút đau buồn nào.
Ông cụ Tôn cũng không ngờ bố tôi lại từ chối ý tốt của ông ấy nên nhất thời có chút gượng gạo nhìn về phía tôi.
Nghe bố tôi nói vậy, tôi hoảng hốt.
"Bố, sư phụ và sư thúc con đều là những người có bản lĩnh. Sao bố lại từ chối ý tốt của họ? Lẽ nào bố không muốn để mẹ con được an nghỉ?"
Tôi gần như vừa bật khóc thút thít vừa nói.
Nếu không phải bây giờ không phải thời điểm thích hợp thì tôi còn rất nhiều việc chất chứa trong lòng muốn hỏi bố tôi cho bằng được! Trước sự ngờ vực của tôi, bố tôi vẫn im lặng không đáp.
Ông ấy chỉ quay lại nhìn tôi,
nở một nụ cười hiền từ và đầy cưng chiều.
Giống như lúc nhỏ tôi bám lấy bố đòi bố hái trái cây rừng cho tôi, ông ấy cũng từng cười với tôi như vậy.
"Con trai, con lớn khôn rồi. Trương gia thôn của chúng ta sau này đều dựa cả vào con".
Bố tôi đột nhiên nói câu này, sau đó quay lưng nhìn về phía ông cụ Tôn và Tam Thanh.
"Đứa con trai này của tôi từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, khiến
người khác cảm thấy rất yên tâm. Hy vọng hai vị Đạo trưởng không chê, chăm sóc nó nhiều hơn".
Ông cụ Tôn và Tam Thanh cũng không ngờ đột nhiên bố tôi lại nói những lời này nên ngẩn ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143866/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.