Trên đường đi dù tôi có nói gì thì bố tôi vẫn nhất quyết đưa tôi về chỗ Nhị Cẩu.
Ông ấy cũng không giải thích tại sao lại tỏ thái độ như vậy với chúng tôi, chỉ nói ngày mai nhất định sẽ cho chúng tôi vào nhà.
Chân tôi đang bị thương nên thực sự không thắng nổi bố tôi, chỉ đành để ông ấy dìu tôi đi sang nhà Nhị Cẩu.
Trên đường tôi hỏi mấy câu, trong đó có việc tại sao mẹ biết tôi
trở về mà không hề ra đón tôi.
Nhưng bố tôi chỉ nhìn về phía trước, không trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Chỉ một lát sau, hai chúng tôi đã tới cửa nhà Nhị Cẩu. Bố tôi không gõ cửa mà đẩy luôn cửa bước vào, dìu tôi về phía căn buồng phía Đông. Xong xuôi, ông ấy không nói không rằng mà quay lưng đi thẳng.
Trong lòng tôi vô cùng bất an, nhìn theo bóng lưng bố tôi đi xa dần, nhất thời không biết phải làm sao.
Những chuyện kỳ quái liên
tiếp xảy ra, nhưng tôi thì không có một chút manh mối nào.
Đang suy nghĩ mông lung thì đột nhiên tôi cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác như có ai đó đang nấp trong một góc âm thầm quan sát tôi.
Tôi lập tức quay đầu lại nhìn về phía sau.
Đằng sau lưng tôi chính là phòng ngủ của nhà Nhị Cẩu.
Mặc dù trăng đêm nay rất sáng nhưng trong góc căn phòng vẫn tối đen như mực, không nhìn rõ
gì cả.
Tôi nheo mắt lại một lúc nhưng vẫn chẳng nhìn thấy gì. Hơn nữa hiện giờ tôi cũng không tiện vận động nên không thể đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143865/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.