Người có ba hồn bảy vía, ba hồn là sinh hồn, giác hồn và linh hồn.
Sinh hồn chi phối sinh khí, giác hồn chi phối ý thức, linh hồn chi phối linh tính và trí tuệ.
Thực vật chỉ có một hồn, động vật có hai hồn, chỉ có con người mới có ba hồn.
Hiện tại, Liễu Nguyệt Như đã không còn linh hồn, chỉ còn lại hai hồn bảy vía.
Cô ấy có hơi thở, có ý thức, cũng có phản ứng hành động nhưng duy nhất không còn linh tính và trí tuệ.
Như vậy thì cô ấy không khác gì zoombie, để mặc nguời khác điều khiển, không còn năng lực tư duy nữa.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Chẳng trách, chẳng trách Liễu Nguyệt Như lại đồng ý chuyện kết hôn với Uy Chính Thiên.
Hóa ra là cô ấy đã bị người ta trấn nhiếp linh hồn.
“Bỉ ổi! Quá bỉ ổi!”
Nhìn Liễu Nguyệt Như nhìn chăm chăm mà không nhận ra mình, tôi thật chỉ muốn đâm ngay kẻ đã chấn nhiếp linh hồn của cô ấy.
Tôi đứng dậy nhìn xung quanh thì phát hiện ra trong phòng không hề có linh khí thu nạp linh hồn.
Tôi lại tìm bên trong tòa biệt thự nhưng vẫn không thấy.
Xem ra đối phương hết sức cẩn trọng nên đã giấu linh hồn của Liễu Nguyệt Như đi.
Tôi siết chặt nắm đấm. Tôi vốn tưởng lần này có thể đưa Liễu Nguyệt Như đi.
Nhưng giờ thì tôi lại không thể.
Đối phương có thể chấn nhiếp linh hồn thì cũng có thể câu hồn. Nếu như tôi đưa cô ấy đi, đánh động đối phương thì người chịu tổn thương chắc chắn sẽ là Liễu Nguyệt Như.
“Chết tiệt!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143831/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.