Bái sư thông thường là để truyền Đạo học nghệ.
Nhưng lần bái sư này của ông cụ Tôn lại giống như một khế ước hơn.
Một khi khế ước được hình thành, thì một nửa cái họa sát thân của tôi chẳng phải sẽ chuyển sang cho ông ấy sao?
Nói một cách đơn giản hơn là khi Ngũ quỷ kia tới đòi mạng tôi thì chúng cũng sẽ đưa cả ông cụ Tôn đi theo.
Trước đây tôi muốn bái sư là vì thực sự muốn học một số thứ chứ tuyệt đối tôi không muốn làm liên lụy đến ông ấy.
"Ông Tôn, tôi không đồng ý bái ông làm sư phụ, mau đốt tờ giấy đó đi".
Nhân lúc khế ước chỉ vừa mới thành lập, nếu đốt nó đi ngay thì nghi thức bái sư này vẫn có thể bị bãi bỏ.
Tôi nhảy dựng lên định lao tới cướp chiếc túi vải trong tay ông cụ Tôn.
"Nghiệt đồ, vừa mới bái sư xong mà đã muốn phản bội sư phụ rồi sao?"
Ai mà ngờ một người nhìn không quá đàng hoàng như ông cụ Tôn lại có chút kungfu, phản ứng vô cùng nhanh nhạy.
Tôi thò tay ra nhưng không những không giật được cái túi mà ông cụ Tôn còn kịp né sang một bên khiến tôi suýt ngã chúi về phía trước.
"Ông Tôn, việc này vốn dĩ không liên quan đến ông, tôi không thể kéo ông liên lụy theo".
"Cậu không cần phí lời, con người đều có số mạng. Đây là con đường mà tự tôi chọn lấy".
"Là đúng hay sai đều không cần cậu bận tâm".
"..."
Ông cụ Tôn vốn vẫn kiếm sống bằng chiếc lưỡi không xương trăm đường lắt léo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143817/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.