Mặc dù những việc tôi làm trông như thể chẳng tốn sức lắm, nhưng thực ra lúc này tôi đã sắp kiệt quệ hoàn toàn.
Lúc đứng dậy, tôi cảm thấy chân mình đứng còn không vững nữa.
Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Lúc tôi đứng dậy, quần áo cọ vào sau lưng khiến tôi cảm thấy phần lưng hơi đau rát.
Mặc dù vẫn cảm thấy có gì đó sai sai nhưng vì không nhìn được lưng mình, hơn nữa tôi cũng không muốn ở lại trong cái sân này một giây nào nữa.
Cho nên tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều mà ôm chú chó nhỏ, loạng choạng đi ra khỏi sân.
Trước khi đi, tôi quay đầu lại nhìn chiếc sân sau lưng. Mặc dù Ngũ quỷ đã khiêng quan tài đi nhưng cái sân này có quá nhiều sát khí, không thứ gì có thể sống được ở đây.
Cũng có nghĩa là căn nhà này hoàn toàn đã biến thành một căn nhà ma, người không thể sống ở đây.
Tôi nghĩ ngợi một lát, sau đó bước tới mở toang cửa căn nhà.
Chỉ sáng sớm mai thôi, thi thể Trương Cường sẽ bị phát hiện.
Những căn nhà từng có người chết đều rất khó bán, đặc biệt là còn chết trong tình trạng thê thảm đáng sợ thế này.
Tôi khập khễnh đi về phòng trọ.
Tôi mua ở quầy tiếp tân một hộp sữa bò để đút cho chú chó nhỏ, sau đó lại lấy chu sa rắc nhẹ lên bên ngoài vết thương của chú.
Sau khi chăm sóc cho chú chó xong, tôi mới cởϊ áσ, đi tới trước gương.
Đợi đến khi tôi lờ mờ nhìn thấy tình trạng cái lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143816/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.