Ông cụ Tôn này mặc dù là đệ tử Đạo gia nhưng hiện giờ vẫn còn đang trong thời gian tu luyện, gieo quẻ lúc chuẩn lúc không.
Tôi cũng không biết chắc rốt cuộc ông cụ này có giúp được mình hay không.
Có điều trước mắt nếu không tìm ông ấy thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.
"Ông Tôn, ông có biết loại tà thuật nào có thể khiến người ta đau đớn như chịu nghìn mũi kim đâm xuyên da thịt không?"
Tôi nhìn ông cụ Tôn rồi hỏi.
"Nghìn mũi kim đâm xuyên da thịt sao?"
Ông cụ Tôn nghe xong thì cũng ù ù cạc cạc.
Ông ấy chống cằm, rơi vào trầm tư.
"Tôi cứ có cảm giác như mình từng gặp loại tà thuật này ở đâu đó rồi".
Ông cụ Tôn suy nghĩ rất mông lung, có điều càng nghĩ lại càng không thể nhớ ra, đến nỗi mặt cũng đỏ bừng lên.
Nhìn dáng vẻ của ông ấy, trong lòng tôi đã thất vọng phân nửa.
"Được rồi, hai chúng ta cứ đứng đây nghĩ ngợi cũng không có nghĩa lý gì, thà cậu đưa tôi tới đó một chuyến biết đâu lại có manh mối gì!"
Ông cụ Tôn nghĩ mãi không ra thì trong lòng rất khó chịu, chẳng thèm để ý đến việc làm ăn nữa mà thu dọn đồ nghề muốn cùng tôi đi gặp Phương Thiên Vỹ.
Tôi cười khổ.
"Không phải tôi không muốn đưa ông đi, căn bản là hiện giờ người đó không muốn gặp tôi".
Nói rồi, tôi giờ ngón tay bị thương lên.
"Tôi vì cứu ông ta mà suýt mất ngón tay, nhưng giờ ông ta lại quên hết mọi chuyện, không hề có chút ấn tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143805/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.