Lần này có vẻ khó khăn rồi đây.
Tôi không hề có manh mối gì về những triệu chứng kỳ lạ của Phương Thiên Vỹ.
Tình hình bên trong vừa ổn định lại một chút thì đột nhiên bên ngoài lại vọng tới những tiếng ồn ào.
Cửa mở ra, vài người mặc áo blouse trắng cầm cáng cứu thương lao vào bên trong.
Mấy người kia lao tới, nhìn thấy tình trạng của Phương Thiên Vỹ thì sợ hết hồn.
"Bệnh nhân bị thổ huyết sao? Chết rồi sao?"
Một nhân viên y tế nhanh mồm nhanh miệng, còn chưa kiểm tra bệnh nhân đã kêu lên.
Tôi giật mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Quả nhiên, đám người đứng hóng hớt kia vẫn còn đứng ở đó.
Tôi vội vã kéo tay áo nhân viên y tế kia, nói nhỏ: "Bệnh nhân vẫn còn sống, máu trong miệng ông ta là của tôi".
Nói rồi, tôi quơ quơ ngón tay trước mặt nhân viên y tế kia.
Người kia nhìn thấy ngón tay nát bươm của tôi thì lập tức hít một hơi lạnh.
"Chàng trai trẻ, cậu kiên cường thật đấy. Mười ngón tay có mạch máu nối liền với tim, nếu tôi cũng bị như cậu thì chắc tôi đã khóc như mưa rồi".
Phương Tuyết nghe nhân viên y tế kia nói vậy thì cũng vội vã lao tới xem, sau đó nhìn tôi với vẻ mặt đầy áy náy.
"Trương Ly, xin lỗi anh, lại làm anh bị thương thế này. Có điều anh cứ yên tâm, toàn bộ chi phí chữa trị tôi sẽ chi trả hết".
"Tôi chắc chắn sẽ đền bù cho anh!"
Tôi cười khổ, lúc này thực sự tôi không có tâm trạng mà quan tâm đến việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143804/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.