Liễu Nguyệt Như đương nhiên không yên tâm để tôi ở lại đây một mình.
Mặc dù cô ấy không biết vừa xảy ra chuyện gì nhưng cô ấy biết chắc chắn một chuyện đó là Uy Chính Thiên muốn dần cho tôi một trận.
"Uy Chính Thiên, đừng có mà ngang ngược! Tôi và Trương Ly đã đính ước từ nhỏ. Nếu như anh có chí khí thì tìm tôi mà nói chuyện, đừng có gây rắc rối cho anh ấy!"
Mặc dù bàn tay nhỏ nhắn vẫn bám lấy áo tôi nhưng giọng nói của Liễu Nguyệt Như không hề có vẻ sợ hãi hay do dự.
Điều đó khiến trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp.
"Tôi gây rắc rối cho cậu ta? Giờ là cậu ta đang gây phiền phức cho tôi thì có! Tiên bảo hộ của tôi giờ đã không còn nữa thì tôi phải làm sao đây?"
Uy Chính Thiên đã không còn dáng vẻ hống hách khoa trương lúc nãy.
Đã ngã dập mông lại còn bị một cô gái dạy dỗ, cậu ta lúc này sắp khóc đến nơi rồi.
"Tiên bảo hộ? Tiên bảo hộ là cái gì?"
Nghe tiếng Uy Chính Thiên rêи ɾỉ, Liễu Nguyệt Như có chút không hiểu, quay đầu sang nhìn tôi tò mò hỏi.
"Tiên bảo hộ mà anh ta nói là do anh làm mất thật sao?"
"Ừm... cũng có thể coi là như vậy".
Tôi có chút buồn cười, Liễu Nguyệt Như nhiều lúc thực sự rất đáng yêu.
Sau đó tôi quay đầu nhìn Uy Chính Thiên và tên vệ sĩ kia đề phòng bọn họ sẽ đột nhiên tấn công mình.
Có điều Uy Chính Thiên không ra lệnh cho tay vệ sĩ đánh tôi.
Cậu ta chỉ đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143795/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.