Đường Tư Giai không nghe, thu dọn đồ xong, lại giúp tôi thu phòng khách, lúc này mới yên tâm đi ngủ.
Tôi đưa chị vào phòng ngủ, cài cửa lại, nhìn đồng hồ, cũng sắp tám giờ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở về, cũng lên giường ngủ một giấc.
Chuyện này không làm thì thôi, đã làm, sẽ không dừng được.
Tôi cũng phải nắm chắc thời gian, nghỉ ngơi dưỡng sức, cố gắng nghỉ nhiều một chút.
Đường Tư Giai rất nhanh đã ngủ.
Chỉ chốc lát sau, tôi cũng ngủ.
Ngủ một lúc, trong mơ màng, tôi đột nhiên nghe thấy điện thoại của Đường Tư Giai ở cách vách vang lên.
Tôi mở mắt, ngồi dậy, cẩn thận nghe động tĩnh bên kia.
Đường Tư Giai cũng đã tỉnh, đang nghe điện thoại: "Alo, là chị! Em đến rồi? ... Được, em lên đây đi, chị mở cửa cho em vào."
Tôi ngồi dậy, xoa xoa mặt, xuống giường mở cửa ra ngoài.
Đường Tư Giai cũng đi ra, nhìn thấy tôi, chị bảo: "Đồ tới rồi."
"Nhanh quá." Tôi nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã 11 giờ rưỡi.
Chợp mắt một chút, hơn ba giờ đồng hồ đã trôi qua.
"Chị đã ngủ chưa?" Tôi lo lắng cho sức khỏe của chị.
Chị cười: "Ừ, nạp máu hồi sinh rồi.”
Tôi gật đầu: "Vậy thì tốt."
Lúc này, có người tới, gõ cửa.
"Đến đây." Đường Tư Giai đi tới, mở cửa, đứng bên ngoài là một cô nàng tomboy mi mục thanh tú: "Chị Giai Giai phải không? Em là Khả Nhi, mới gọi cho chị đó."
"Vào đi." Đường Tư Giai để cô ấy vào, dẫn cô tới trước mặt tôi, giới thiệu: "Thầy, đây là nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906968/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.