Khi tôi tỉnh thì trời đã sắp sáng, cả người đều ướt đẫm.
Đường Tư Giai một đêm không ngủ, một mực ở bên chăm sóc tôi, mắt cũng đỏ cả lên.
Thấy tôi tỉnh, chị lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi tôi: "Cậu tỉnh rồi à? Còn đau không?"
Tôi nuốt nước miệng, cật lực nói:" Nước...." "A, tôi đi rót cho cậu!"
Chị đứng dậy vào phòng khách rót cho tôi một cốc nước ấm, bưng lại, đỡ tôi dậy, đưa tôi uống.
Tôi nhận lấy cốc, miệng nhỏ uống hết gần nửa cốc.
"Uống nhiều chút." Chị khẩn trương nhìn tôi.
"Đủ rồi." Tôi đưa cốc cho chị: "Tôi đứng lên ngồi xuống chút...."
Chị nhận lấy cái cốc rồi đặt xuống, lại cầm gối đến cho tôi làm đệm lưng, cẩn thận cho tôi dựa vào: "Chị một đêm không ngủ?"
"Tôi không sao." Chị nói: "Cậu khá hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Tôi ngưng mắt nhìn gương mặt chị tiều tụy, không đành lòng: "Chị ngủ đi, em không sao."
"Cậu đói không? Tôi nấu đồ ăn cho cậu?"
"Chị ngủ một chút đi." "Tôi nói tôi không sao mà." Chị cười nhẹ một tiếng: "Trước kia đi làm cho một công ty, còn thức cả một đêm vì làm kế hoạch, sức khỏe tôi tốt, không vấn đề, cậu yên tâm.”
"Ừm." Tôi gật gật đầu, cầm cái cốc trên đầu giường, tiếp tục uống nước.
"Cậu đói không?" Chị lại hỏi.
Tôi uống xong nước, đặt cốc xuống, hít một hơi thật sâu, tinh thần đã lên hẳn.
"Gọi điện cho anh họ chị, để anh ấy tìm mua chu sa, bạch cập, tàng hồng hoa, giấy vàng, bút lông, chuẩn bị thêm ấn gỗ đào, phía trên khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906967/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.