Hôm sau Mân Huyên đến quán cà phê cũ gặp Diệp Hoan.
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của bạn, cô biết Diệp Hoan đã khóc rất nhiều. Sau khi nghe Diệp Hoan nói đã có thai , cô kinh ngạc nhất thời không biết nói gì , một hồi sau mới lên tiếng
" Vậy bây giờ cậu tính thế nào? Đã có em bé rồi đây không phải là chuyện một mình cậu nữa, cậu phải nói với anh ấy."
Diệp Hoan đưa tay gạt nước mắt:" Mình và Cảnh Thiên chia tay rồi."
" Sao lại chia tay ? Không lẽ nghe anh ta không chịu trách nhiệm. ....,Anh ta giám sao ?" Mân Huyên kinh ngạc nói.
" Không phải...... mình không nói chuyện đứa bé cho anh ấy biết, mình là người nói chia tay trước ."
" Tại sao ? Cậu càng nói mình càng không hiểu" Mân Huyên hỏi.
" Mẹ mình biết chuyện, bắt mình phải bỏ đứa bé phải cắt đứt hoàn toàn với Cảnh Thiên." Diệp nói mà nước mắt lăng dài trên má.
" Mình bực cậu ghê Á , sao chuyện gì cậu cũng nghe theo lời sắp đặt của mẹ cậu vậy? Đây là hạnh phúc của cậu, cậu phải tự quyết định chứ!" Mân Huyên vừa giận vừa thương nói.
" Vậy cậu muốn mình phải làm sao đây? Mẹ mình nói nếu mình không làm theo sẽ kiện Cảnh Thiên tống anh ấy vào tù vì tội quan hệ với vị thành niên. Bây giờ nếu mẹ mình làm thiệt chắc chắn anh ấy sẽ phải ngồi tù ." Diệp Hoan càng nói càng nghẹn ngào.
" Thì cậu nói cậu tự nguyện không ai bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-oi-em-yeu-anh/2316126/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.