Không khí trong xe trở nên ái muội , mặt Mân Huyên chợt đỏ lên, không biết là do lúng túng hay ngượng ngùng. Dù sao thì cô cũng không dám nhìn vào mắt người đàn ông bên cạnh nữa nữa, sợ vô ý nhìn vào mắt anh sẽ bị lộ hết những suy nghĩ xấu hổ trong lòng. Cô đưa tay quạt quạt vào mặt giúp cô hạ nhiệt vừa liếc nhìn ra cửa xe thấy khuôn mặt không rõ của mình đang in trên kính xe .
Lục Thiếu Thần khẽ cười, anh cũng không muốn làm cô gái nhỏ xấu hổ thêm, anh hạ kính xe xuống một chút cho cô nhóc thấy thoải mái hơn, rồi khởi động xe lái đi. 20 phút sau Chiếc xe SUV màu đen dừng trước cổng nhà Mân Huyên.
Mân Huyên lúc này mới quay sang nhìn anh , nói : "Cám ơn thầy đã đưa em về."
" Ừ .......Em không muốn nói gì với tôi nữa sao ? " Anh khàn giong hỏi.
Mân Huyên lắc đầu nói nhỏ:" Không ạ !"
" Thật chứ .....?" Lục Thiếu Thần cố chấp hỏi.
Rõ ràng là một cuộc nói chuyện hỏi và đáp rất bình thường...nhưng không hiểu sao Mân Huyên lại cảm thấy Thầy Lục đang...trêu đùa cô thì phải.
" Mân Huyên ......" anh dịu dàng gọi cô .
" Dạ .."
" Trước đây em thế nào tôi không biết, nhưng nếu đã xác định cùng tôi rồi thì sau này dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải tin tưởng và lúc nào cũng phải nhớ mang theo điện thoại bên người, như vậy tôi mới gọi được cho em , biết em đang ở đâu." Anh ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-oi-em-yeu-anh/152695/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.