Lật đật lê mình ra xe, anh tìm hướng cô..Phía kia...Thanh An của anh nằm tĩnh lặng nơi con đường lạnh buốt, sương đêm xuống. Lê đôi chân trầy xước đến chỗ cô, anh quỳ rạp xuống, nhẹ nhàng cố ôm lấy thân thể không xương sống của cô lên, anh nhẹ nhàng hỏi:
- Thanh An....
Cô đau đớn nhìn anh:
- Phong...em đau....
Mạc Phong rơi nước mắt...Nhìn cô xem...Bộ váy trắng tinh khôi giờ vương trọn máu. Khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú giờ thì nát lại, máu đầm đìa từ mũi, tai chảy ra. Toàn thân thể xước sát ghê người, vì bị bắn ra xa nên nơi ngực cô có hơi phù lên, phần bụng với hông như bị dập nên sờ vào không thấy xương, mềm nhũn. Anh cố rặn ra nói:
- Thanh An....em sẽ sống...anh sẽ đưa em đi cấp cứu...nhanh thôi...ha
Cô gái tên Thanh An nhẹ nhàng cười mỉm đôn hậu, cố lấy chút hơi sức, nắm chặt bàn tay anh, cô nói:
- Em biết...em không bao giờ bỏ anh lại....nhưng em lại không đồng hành cùng anh được nữa rồi.....Mạc Phong...em hứa....sẽ có người thay em chăm sóc anh
Nơi khóe mắt Thanh An vương lệ. Nước mắt vì đau và vì sự chia ly 1 cách đột ngột. Cô nói lời cuối:
- Em...Tiêu Thanh An...sẽ dõi theo..anh....Chu Mạc Phong...bằng cả linh hồn này.
Thanh An với bàn tay còn lại, đưa lên khuôn mặt anh, nhẹ nhàng quệt đi hàng lệ. Hơi thở yếu dần, Thanh An nhìn anh 1 cách trìu mến, khuôn mặt đã bị méo mó vẫn không thôi hiện lên vẻ dịu hiền của cô. Buông thõng bàn tay xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-la-thu/2784006/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.