Hôm sau, lúc Ninh Thư Minh ngủ dậy, thấy Hà Ngôn Tây đã thức rồi, không biết đang vày vò gì trong bếp, anh nhớ cậu chàng này hồi đại học rất thích ngủ nướng, còn định trốn học ở nhà ngủ, nhưng lại bị anh lôi đi học.
Hà Ngôn Tây nghe thấy tiếng, ngó đầu từ trong bếp ra: “Ninh Ninh, đã chuẩn bị kem đánh răng giúp cậu rồi đó, không khí bên này cậu có thể chưa quen, vệ sinh cá nhân xong tôi đưa cậu đi chạy bộ.” Nói xong lại chui vào bếp.
Trong lòng Ninh Thư Minh lóe lên một tia ấm áp, tấm lòng của Hà Ngôn Tây suốt bao năm nay, anh lại chẳng phải kẻ ngốc sao có thể không hiểu? Hơn nữa, Hà Ngôn Tây vốn dĩ chẳng kiêng dè gì, vô tình hữu ý bày tỏ vài lần rồi. Lúc đầu Trịnh Nhược An theo đuổi anh chưa đầy nửa năm, hắn luôn trực tiếp tỏ thái độ bất mãn với Trịnh Nhược An. Nghĩ tới hai người đó mỗi lần gặp là bầu không khí lại như sắp có bão bùng, Ninh Thư Minh lắc đầu cười cười, đi vào phòng tắm.
Chạy bộ về, Ninh Thư Minh liền đi tắm, trên bàn ăn đã bày sẵn đồ ăn, là đồ ăn như thói quen thường ngày của anh: cháo, bánh bao chay.
Ninh Thư Minh khẽ rung động, anh đã thích nghi được mọi thứ ở nơi này, hoàn toàn quen thuộc, trong khi mỗi lần đổi môi trường mới anh đều mất ngủ, ăn không ngon, dị ứng thời tiết dị ứng nước. Đến chỗ Hà Ngôn Tây ở anh đã lên dây cót để bắt đầu quen dần, nhưng từ hôm qua tới giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-huong-doi-vi-ay-la-cuoc-doi/81139/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.