Đức Hải từ bàn trên quay xuống, thăm dò Bé Thơ đang ngồi ở bên cạnh, ghé sát vào tai Hoài Trông, thì thầm: “Cậu có info của cô giáo đó không?” Hoài Trông buông viết xuống, mặt không mấy vui vẻ nhìn Đức Hải: “Tớ đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, là tớ không có. Hôm đó chỉ là tình cờ gặp thôi.” Bé Thơ chú ý lời nói lớn tiếng của Hoài Trông: “Hai người có chuyện gì thế?” “Còn gì nữa, Đức Hải đúng là mê gái quá, cứ hỏi tớ info của cô giáo ngực to hôm trước hoài.” Hoài Trông tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy là có ý đồ. “Vậy sao?” Cô nhìn Đức Hải, Đức Hải nhìn cô, cả hai nhìn nhau nhưng không nói gì. Một lúc sau cô mới nhỏ giọng nói: “Con trai mê gái thì cũng bình thường, hơn nữa cô ấy còn có ngực to.” Sự thản nhiên này khiến cho Hoài Trông nghi vấn: “Cậu thấy Đức Hải mê cô giáo đó là bình thường?” Cái gật đầu của cô tạo ra hai luồng phản ứng khác nhau, một bên là Hoài Trông thấy kinh ngạc và khó tin, một bên là Đức Hải thấy thất vọng. Nhưng câu nói tiếp theo của Bé Thơ càng tạo nên chấn động: “Không lẽ cậu không thích cô ấy hả Trông? Con trai thì có con trai this con trai that, nhưng theo tớ thì đã là con trai đều phải bị thu hút bởi con gái đẹp, nhất là những người có ngoại hình bắt mắt như vậy. Trừ phi cậu là...” Sớm đỏ mặt lên vì sắp bị Bé Thơ nói trúng tim đen, Hoài Trông lộ rõ vẻ lúng túng, nhưng thật nhanh cậu đã nghĩ ra cách ứng phó: “Đâu phải ai cũng thích nhìn gái xinh đâu. Gu của mỗi người mỗi khác mà. Cũng có người thích con gái có dáng vẻ bình thường, thậm chí là xấu xí. Hơn nữa, cậu nhớ lại đi, ngực của cô giáo đó quá to, nhìn không tương xứng với thân hình, chắc chắn là hằng ngày phải khổ sở mang nó đi khắp nơi.” “Cậu chê à? Cậu không biết đó là niềm tự hào của một người con gái đâu.” Nói đến đây, cô thấy ánh mắt của Đức Hải đang ở ngang tầm ngực của mình, cô lấy tập đánh vào bả vai của cậu ta: “Cậu nhìn bậy bạ cái gì vậy?! Móc mắt cậu bây giờ!!” Đức Hải lập tức dời tầm mắt sang nhìn trực diện Bé Thơ, im lặng, rồi đập bàn đứng lên, giọng nói không hài lòng: “Có phải là tớ thích cô giáo kia cậu cũng không thấy gì hả?” “Thấy gì là thấy gì?” Thái độ vừa tựa như ngây thơ vừa tự như khiêu khích kia của Bé Thơ làm cậu bừng bừng nổi giận. Cậu không thèm nói gì nữa, về chỗ ngồi, mạnh tay mở quyển tập ra khiến nó nhăn nheo, tựa hồ như đang trút giận lên nó. Ở một bên Hoài Trông lắc đầu trước hai con người này. Có lúc cậu nghĩ cậu đã hiểu rõ hai người bọn họ. Cũng có lúc, như bây giờ, cậu thấy như mình hoàn toàn không biết gì về họ. Thôi thì cứ để bọn họ tự giải quyết với nhau trước, còn sau này nếu có gì đó không ổn thì mình nhúng tay vào chắc cũng không muộn. Tiếng chuông vào học vang lên, rồi đến tiếng chuông tan học. Một buổi sáng cũng không có gì biến động. Dọn dẹp tập vở vào, Hoài Trông còn đang nghĩ sẽ ăn ở đâu, món gì thì đột nhiên Đức Hải và Bé Thơ đồng loạt bảo đi về nhà. Thế là hôm nay cậu lại phải đi ăn một mình, chỉ là có chút không cam tâm khi lâm vào cảnh hai bên đấu đá mà mình lại phải ở giữa chịu đòn. Xách ba lô ra tới trước cửa lớp, giữa dòng người ra về cậu bắt gặp Thảo Nhi đang đứng vẫy tay với mình. Cậu đi tới, còn chưa hiểu chuyện gì, Thảo Nhi đã rạng rỡ nắm tay kéo cậu đi. Hoài Trông giật mình rút tay về. Nhưng Thảo Nhi vẫn như không có chuyện gì, giữ nguyên nét vui tươi: “Hôm nay ăn cơm trưa với tớ nhé?” Hoài Trông suy nghĩ một chút rồi đồng ý, dù sao hôm nay cậu cũng ăn có một mình. Trên đường đi tới căn-tin, cậu thắc mắc: “Hôm nay trông cậu vui vẻ thế?” “Tớ vui vẻ cậu thấy không thích hả?” “Không, không, đương nhiên là không rồi.” Thảo Nhi thấy sự bối rối của Hoài Trông thật đáng yêu, cười to: “Tớ giỡn thôi. Hôm nay đúng là vui thật, cứ nghĩ đến lần trước cậu chủ động tâm sự với tớ, lại còn lâu như vậy, tớ thấy rất thích nên rất vui.” Hoài Trông tự hỏi nếu như cô ấy biết được lí do thực sự cậu nhắn tin với cô ấy thì liệu có giữ được vui vẻ thế này không. Đi tới căn tin, Thảo Nhi chủ động chọn món giống Hoài Trông, cũng chủ động nói rất nhiều thứ và cười rất nhiều trong khi đứng chờ lấy đồ ăn. Hoài Trông có lúc sẽ phản hồi lại, có lúc sẽ ậm ừ cho qua, nhưng có lẽ đã đến lúc cậu cảm thấy có chút khó chịu khi hai người đã ở bàn ăn mà cô ấy cứ nhìn chầm chầm cậu. Hoài Trông hỏi thẳng: “Sao cậu không ăn đi, cứ nhìn tớ đăm đăm vậy? Bộ mặt tớ dính gì hả?” Thảo Nhi lắc lắc đầu: “Không, tớ nhìn cậu là bởi vì trông cậu rất giống một người.” “Người nào á?” “Chồng tương lai của tớ.” Câu này quả là có nội công, khiến Hoài Trông ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa. Nhưng một lần nữa cậu lại chứng mình có khả năng hành xử nhanh nhạy và khéo léo: “Haha, cậu đang thả thính đó à? Còn tớ nhìn cậu lại nghĩ ngay đến một người chị. Ước gì tớ có chị gái. Haha.” “Trông tớ già đến thế à?” “Không phải, chỉ là luôn có cảm giác xem cậu là chị gái, nếu không phải là người bạn.” Thảo Nhi không nói gì nữa, chăm chú ăn cơm, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Hoài Trông. Cô thấy Hoài Trông đang đưa mắt nhìn theo một nữ sinh ở đằng xa, cô hỏi: “Cậu thích người đó hả?” “Không, tớ có quen với em nó thôi.” Thảo Nhi gật gật đầu, rồi lấy khăn giấy lau miệng rồi soi gương. Hoài Trông để ý thấy hôm nay cô khá là ăn diện, khuôn mặt còn trang điểm nữa. “Trông, chiều nay cậu chở tớ về nhà được không? Hôm nay mẹ tớ bận rồi.” “Nhưng xe đạp cậu có ngại không?” “Không, cho nên mới nhờ cậu đó. Được chở về nhà là may rồi, tớ không đòi hỏi. Mà sao cậu vẫn đi xe đạp thế? Tớ nghe nói nhà cậu rất giàu có mà. Cậu dễ thương như này, đi xe máy nữa thì biết bao cô gái thích. Tớ cũng thích.” Hoài Trông coi đây chỉ là một lời nói đùa: “Chuyện đó cậu không hiểu hết đâu. Được, chiều nay chờ tớ ở trước cổng trường nha. Không phải ai cũng được tớ chở đâu nhé.” “Vậy tớ là người đặc biệt à? Vinh dự quá đi.” Thảo Nhi không giấu được vui sướng, cười tít cả mắt. Cô đưa tay ra, hướng tới mép miệng của Hoài Trông. Hoài Trông đơ người ra, mặt mày trợn lên, cảm nhận hạt cơm trên môi mình bị lấy xuống. Lúc này cậu lại nhớ đến những lần cậu ăn cơm chung với Phương Nam thì anh ấy đều là người gỡ thức ăn dính trên miệng cậu xuống, thực sự là rất hạnh phúc. Còn hiện tại, cậu không hề có cảm giác gì. Ăn xong, tạm biệt Thảo Nhi, cậu lấy vội điện thoại nhắn năm chữ ‘bỗng dưng rất nhớ anh’ cho Phương Nam. Ngay lập tức Phương Nam gọi lại cho cậu, bảo rằng tối nay muốn đến ngủ nhà cậu nữa, sau đó đúng như mong đợi là bị Hoài Trông giáo huấn cho một trận. Hoài Trông cũng vì thế mà thấy đỡ nhàm chán hơn. Tan học buổi chiều, Đức Hải, Bé Thơ và Hoài Trông cùng dắt xe ra khỏi cổng trường. Hoài Trông thấy Thảo Nhi, nói với hai người kia là cứ về trước đi, vì cậu phải chở Thảo Nhi về nhà nữa. Cậu cũng mong muốn tạo cơ hội cho hai người có không gian riêng, nhưng khi nhìn phía trước hai người đi hai hướng khác nhau cậu lại thấy tức. Không hiểu hai con người này nghĩ gì luôn. Trên đường đi, Thảo Nhi nói rất nhiều thứ. Rồi cậu tự hỏi liệu rằng khi mình nói nhiều vậy Phương Nam có cảm thấy khó chịu như mình bây giờ không. Có rất rất rất nhiều câu hỏi cậu dành cho Phương Nam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]