Ban trưa dù trời nắng gắt nhưng những cơn gió mát lạnh tự nhiên thường xuyên thổi qua làm cho người ta cảm thấy dễ chịu. Hoài Trông nảy sinh ra một ý tưởng, khuôn mặt không giấu được cảm giác hài lòng. Cậu mở tủ đựng đồ của mình ở cuối lớp học, lấy ra một chiếc võng đã được cuộn lại thật gọn gàng: "Đã đến lúc chiếc võng này phát huy tác dụng rồi. Không uổng công mình cất giấu nó như bảo vật bấy lâu nay."
Đức Hải đang nằm dưới tấm nệm dưới nền, ngồi bật dậy có chút bất ngờ: "Trông, thì ra là bấy lâu nay cậu giấu tớ. Có võng mà không chịu đem ra."
Hoài Trông bĩu môi: "Đem ra để cậu dùng ké ư? Đâu có ngu!"
Một bạn nam sinh khác còn thức cũng xen vào câu chuyện: "Trông, cậu đem võng vào lớp từ khi nào thế? Với cậu không sợ bị phạt à? Trường chúng ta không cho phép ngủ võng trong trường.”
Hoài Trông vừa đấm lưng vừa ra mặt ủ rũ: "Cũng hết cách. Cậu xem, ngủ bán trú tại trường trên mấy cái nệm này mấy năm nay làm tớ đau cả lưng rồi này."
"Lúc trước cũng không thấy cậu kêu đau." Đức Hải nhớ.
"Thì bây giờ mới bộc phát ra đó. Những ngày ôn thi đội tuyển Hóa tớ được nghỉ mấy tiết đầu buổi chiều nên được về nhà nghỉ ngơi. Cậu xem chăn mát nệm êm biết bao nhiêu. Giờ quay lại học phụ đạo tớ cảm thấy không được thoải mái." Cậu vừa nói vừa mắc võng. Lúc nói xong cũng là lúc chiếc võng đã được móc vào hai cái bàn ở sát đường đi. Cậu kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-thuc-tap-dep-trai/1125132/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.