Hoài Trông từ nhà vệ sinh bước ra, gương mặt vẫn còn bơ phờ vì mới thức. Cậu điều chỉnh lại rèm cửa một chút sao cho cản hết ánh sáng từ bên ngoài, đợi đến khi căn phòng đạt được độ tối mà cậu thấy dễ chịu mới quay trở lại giường, cuộn mình trong chiếc chăn. Cậu nhắm mắt định ngủ tiếp nhưng sực nhớ một chuyện, mở điện thoại lên. Bây giờ đã là 7 giờ 15 phút. Cậu tự hỏi không biết thầy Phương Nam đang ở trường hay là còn ở nhà. Ngoài sự tò mò ra, cậu cảm thấy nhớ thầy ấy vô cùng. Hôm qua thầy ấy nói hôm nay được nghỉ nên cậu cứ việc ngủ nướng và thầy ấy sẽ không gọi như thường lệ đâu. Nhưng ngày hôm qua cậu đã không được trò chuyện cùng thầy ấy vào buổi sáng, nếu như hôm nay không được nữa thì cậu sẽ thấy khó chịu lắm cho mà coi.
Vậy nên, cậu gọi điện Messenger cho thầy ấy. ‘Đang liên hệ’, rồi đến ‘Đang gọi’, rồi đến ‘Không trả lời’, vòng tuần hoàn ấy đã lặp lại năm lần rồi. Cậu quyết định gọi điện thoại cho Phương Nam nhưng cũng không thấy trả lời. Trong đầu cậu nảy sinh những suy nghĩ, cả tích cực lẫn tiêu cực. Việc không biết được chuyện gì đang diễn ra một cách chắc chắn càng khiến cậu lo nghĩ nhiều hơn. Cậu canh từng phút trôi qua, cứ năm phút là gọi lại cho thầy ấy nhưng vẫn không thấy gì cả. Sốt ruột khiến cậu không thể ngủ tiếp dù cậu đang rất buồn ngủ.
Cậu như ngồi trên đống lửa vậy, dù cố tình đọc báo hay lướt facebook thì tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-thuc-tap-dep-trai/1125125/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.