Mặt trời vươn vai trở mình, tỏa ra những tia nắng tươi mới ấm áp ôm ấp lấy mọi vật trên nhân gian. Cuộc sống vẫn như cũ diễn ra, mọi người đều tất bật với những lịch trình của riêng mình. Hoài Trông đưa tay che lấy tầm mắt, sau đó xoa nhẹ. Cậu cử động thân người mấy cái, từ từ mở mắt ra, từ từ duỗi thẳng lưng. Cậu còn muốn nằm thêm một chút nữa, thành ra lại ngủ thiếp đi một hồi. Lúc tỉnh dậy lần nữa, phát hiện mình sắp bị trễ học, cậu liền thật nhanh bật người ngồi dậy. Chiếc điện thoại trên ngực cậu rơi xuống giường. Cậu vừa chạy vào phòng vệ sinh vừa mỉm cười. Đêm qua nhắn tin với thầy ấy vậy mà mình lại ngủ quên. Tối qua mình đã nghĩ tới khúc nào rồi nhỉ? Hình như là đếm số ngày thực tập còn lại của thầy Phương Nam thì phải. Cậu đi ra từ phòng vệ sinh, tay đang cầm bàn chải đánh răng, bọt dính đầy miệng. Cậu vừa đánh răng vừa cầm điện thoại đọc tin nhắn của thầy Phương Nam. Mặc dù bọt kem đánh răng có nhiều thế nào cũng không ngăn cản được nụ cười của cậu. Từ lúc nào Hoài Trông cười nhiều ra như thế. Hoài Trông nhận ra Phương Nam đã có thay đổi ảnh đại diện. Cậu đoán là hình này thầy ấy mới chụp tối qua, nhìn đẹp trai như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều lượt thích đây. Nhưng rốt cục cậu lại phát hiện mình là người thích đầu tiên. Chẳng lẽ thầy ấy không kết bạn với người khác ngoài mình sao? Ha ha. Mình sao lại có suy nghĩ như thế chứ. Chắc là do chưa kịp xác nhận kết bạn với người khác thôi, chứ trai đẹp mà dễ gì thoát khỏi tầm ngắm của người khác. Nghĩ thế không hiểu sao trong lòng cậu lại có chút khó chịu. Thầy ấy được rất nhiều người thích, không biết thầy có thích ai không ta? Nếu có thì chắc chắn người đó sẽ rất xuất sắc rồi. Rốt cục cậu thay đổi từ thích thành thả tim. Sau đó thật nhanh chuẩn bị mọi thứ đến trường. Trên đường đi cậu không chạy nhanh mà chỉ chạy với tốc độ bình thường. Cậu thong thả vừa chạy vừa dò bài, và giống như tính cách của cậu, cậu sẽ không để ý đường xá. Thật không hiểu tại sao một người như thế đến tận bây giờ vẫn chưa bị tai nạn một lần? Đến lớp, Bé Thơ liền không để cho Hoài Trông nghĩ mệt. Cô mở điện thoại lên, nói: “Hoài Trông, cậu thật là xấu. Biết facebook của thầy Nam mà không nói với tớ.” Hoài Trông nheo mắt lại: “Cậu biết rồi à?” “Sáng nay nghe mọi người bàn tán trên diễn đàn kìa.” Bé Thơ phóng to ảnh đại diện của Phương Nam, vừa nhìn vừa nói đầy cao hứng: “Xem kìa, chụp hình đẹp trai quá đi mất. Tớ vừa thả tim cho thầy, không biết thầy có xác nhận lời mời kết bạn không nữa. Nếu không, cậu phải nói giúp tớ một tiếng với thầy.” Hoài Trông nhún nhún vai: “Tớ thì có quyền gì chứ?” Cậu đem tập vở từ trong cặp ra để trên bàn. “Tớ thấy cậu với thầy thân như vậy mà.” Mình và thầy ấy thân thật mà nhỉ? Hoài Trông cũng muốn thử một lần xem sao, muốn xem quan hệ giữa mình và Phương Nam rốt cục đang ở đâu, lời nói của mình sẽ có ảnh hưởng như thế nào. Thế là cậu gật đầu đồng ý: “Ừm, để gặp thầy tớ nói thử cho.” Bé Thơ vỗ vai của Hoài Trông, phấn khích: “Trông cậy vào cậu.” Hoài Trông chuyển đề tài: “Đội tuyển của cậu dạo này học thế nào áp lực không? Của tớ gì mà bài tập, bài tập, bài tập không à. Qua đợt thi học sinh giỏi này xong tớ với cậu phải đi xõa thôi. Cũng lâu rồi mình chưa đi chơi chung với nhau.” Bé Thơ cũng thở dài, gương mặt lại lộ vẻ ngán ngẫm, thở dài: “Phải đấy, tớ cảm thấy mình dạo này giống như sắp chết. Làm bài tập đội tuyển sấp mặt.” Hoài Trông vả vả nhẹ vào miệng của Bé Thơ: “Cậu nói bậy, mau nhổ nước miếng đi, rồi nói lại.” “Cậu mê tín dị đoan quá! À, phải rồi, có chỗ này vui lắm, sau khi thi chúng ta đi đi.” “Ừm.” “Các cậu định đi đâu đó?” Lúc này Đức Hải đi vào lớp. Hoài Trông chồm người lên bàn của Đức Hải, đưa tay chụp lấy bịch trái cây ở trên đó thì bị Đức Hải chặn lại: “Cậu làm gì thế?” “Ăn, cậu hỏi ngộ quá à!” Hoài Trông lại cố gắng một lần nữa nhưng Đức Hải lại cự tuyệt. Hoài Trông làm bộ giận dữ: “Ông đây ăn cậu luôn bây giờ!!” Đức Hải giấu bịch trái cây ở sau lưng, phùng má lên nói: “Không, ai bảo lần trước cậu không cho tớ ăn?” “Lần nào?” “Lần trước lúc buổi chiều ấy. Còn chạy thật nhanh nữa chứ, tớ đây mặc dù thèm nhưng cũng không đến mức như vậy.” Nói xong Đức Hải tươi cười đưa trái cây trước mặt Bé Thơ: “Thơ, cậu ăn đi, tớ mới mua, còn tươi ngon.” Hoài Trông bất mãn: “Ý gì đây? Cậu phân biệt sao?” “Đúng đó!” Đức Hải thế mà trả lời thế khiến Hoài Trông bực bội: “Cái đồ nhỏ mọn! Tớ cũng không thèm ăn.” Một hồi sau, cảnh tượng đang diễn ra là ba người cùng nhau ngồi ăn. Đức Hải hỏi: “Đúng rồi, hai cậu định bàn đi đâu thế?” “Đi chơi.” “Đi đâu?” Bé Thơ đáp: “Cậu hỏi làm gì? Chỉ có hai chúng tớ thôi.” Đức Hải không bằng lòng: “Chúng ta là ai chứ? Là bộ ba gắn kết keo sơn. À, đúng rồi, tuần sau là tớ thi đấu rồi. Hai cậu nhớ tớ cổ vũ cho tớ nhé.” “Đừng có mơ!” Bé Thơ và Đức Hải không hẹn mà cùng đồng thanh trả lời. Đức Hải nói tiếp: “Bé Thơ, hôm đó cậu nhớ mặc bikini nha, tớ sẽ vì vậy mà thi đấu hăng say hơn.” Rốt cục cậu nhận được một cú đấm của cô: “Biến thái!” Đức Hải chuyển sang Hoài Trông: “Còn cậu nhất định phải tìm một đội cổ động viên thật xinh đẹp.” “Đợi kiếp sau.” Trong giờ ra chơi, Hoài Trông nhận được tin nhắn của Phương Nam, thế là cậu lại thật nhanh đi đến chỗ hẹn. Thật không hiểu, chỉ cần là Phương Nam thì cậu dù có bận học cỡ nào cũng sẽ xem như mình thật rảnh rỗi. Hoài Trông sải từng bước thật chậm, thật nhẹ nhàng tránh gây ra tiếng động, từng chút một tiến lại gần phía sau lưng của Phương Nam. Anh đang ngồi trên băng ghế đá bấm điện thoại. Hoài Trông sau khi xác định thiên thời địa lợi nhân hòa đã có đủ, liền đưa hai tay ra, nhào lên phía trước định hù Phương Nam. Nhưng rốt cục người tính không bằng trời tính, cậu thế mà lại vì một nguyên nhân nào đó ngã nhào cả người về phía trước. Và hình ảnh xấu hổ hiện tại chính là cậu đang hai tay ôm lấy cổ Phương Nam, cả người dán vào lưng anh ấy. Phương Nam thật sự bị bất ngờ, nhưng đây không phải là tình huống Hoài Trông mong muốn. Cậu ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Phương Nam nữa, lúng túng đi đến ngồi đối diện. Phương Nam nở nụ cười tà ác. Hoài Trông vì nó mà cảm thấy mình nên giải thích: “Em, chỉ là, chỉ là…” Cậu cũng không biết nên tìm đại một lí do nào đó hay là nên nói sự thật. Nhìn thầy ấy có vẻ không dễ bị lừa. Phương Nam nhìn nhanh sang bên cạnh, Hoài Trông cũng đã quen với loại ám hiệu này nên cũng tỏ ra rất bình thường đi qua ngồi cạnh anh. Nhưng càng cố tỏ ra bình thường lại càng không bình thường. Anh đưa điện thoại cho Hoài Trông. Hoài Trông nhìn thấy màn hình đang hiển thị khung viết status của facebook. Anh nói: “Viết giúp anh một cái status.” Tiếng Anh cũng chuẩn lắm. “Dạ nhưng viết gì ạ?” “Chỉ cần viết những thứ anh sắp đọc.” “Dạ.” Phương Nam tựa hồ như suy nghĩ một chút, mới bắt đầu chậm rãi đọc: “Được người khác tặng một cái ôm bất ngờ từ phía sau, tôi thật sự như tan chảy trong sự ngọt ngào. Trái tim tôi bắt đầu rung động, thật ấm áp.” Hoài Trông mặt đỏ hơn cả cua luộc. Cậu phản ứng thật nhanh: “Ơ, không phải cái ôm bất ngờ đâu ạ. Chỉ là sơ ý thôi.” Phương Nam cốc đầu cậu một cái: “Sơ ý làm trái tim người khác rung rinh là rất không thể tha thứ.” Hoài Trông nghe Phương Nam nói vậy trong lòng vô cùng mâu thuẫn, một bên trái là rất thích, một bên phải là bận rộn tìm hàng đống lí do để lí giải câu nói ấy. Có lẽ thầy ấy chỉ là đang giỡn, muốn chọc mình mà thôi, không hơn không kém. Rốt cục bên phải chiến thắng. Có nghĩ cũng không nghĩ đến một ngày Phương Nam sẽ thích mình, ngoài việc thầy ấy hoàn hảo đến độ khó tin, việc cả hai đều là nam là một thứ rất lớn. Thầy ấy sẽ thích con trai sao? Phương Nam lấy lại điện thoại mới khiến Hoài Trông ngừng suy nghĩ. Cậu hoảng loạn: “Thầy đăng thật sao ạ? Không được.” Nhưng khi thấy thầy để ở chế độ chỉ cậu được thấy status này thôi, ở trong lòng cũng yên tâm. Không được, không thể tiếp tục cái đề tài bất lợi này được: “Nãy giờ thầy ngồi ở đây lướt facebook ạ?” Cậu dần dần lấy lại bình tĩnh. Anh lại đưa điện thoại cho Hoài Trông: “Ừ, anh mới chấp nhận kết bạn vài người. Thời buổi này đúng là phải có ít nhất một tài khoản mạng xã hội. Ngay cả thông báo của trường, của cô hướng dẫn, rồi để kết nối dễ dàng hơn với học sinh đều phải dùng mạng xã hội, thật phiền phức.” “Thì ra là vì vậy thầy mới tạo facebook. Nhưng cũng tốt mà. Có cái này em với thầy cũng sẽ dễ liên lạc hơn.” Cậu cầm điện thoại của Phương Nam, vào kiểm tra bạn bè, cũng được kha khá người rồi, ảnh cũng đã rất nhiều lượt thích, lượt thả cảm xúc và bình luận. Đa số là thả tim và khen thầy đẹp trai, hỏi có người yêu chưa, mẫu người lí tưởng các kiểu. Hoài Trông đọc mà không khỏi nhịn cười. Thấy hộp thư có rất nhiều tin nhắn, cậu hỏi: “Thầy không trả lời sao?” “Không quan trọng.” Nhưng của mình thì trả lời rất nhiều, không lẽ mình quan trọng? Cậu hỏi tiếp: “Thầy full lời mời kết bạn luôn rồi này, sao thầy không xác nhận đi chứ?” “Không quan trọng.” Cậu ngập ngừng một chút, rồi nói: “Bạn em nhờ em nói với thầy là xác nhận yêu cầu của bạn đó đi.” “Bạn nhóc là ai?” “Bé Thơ đó ạ, hôm trước thầy có gặp ở nhà em rồi.” Phương Nam sờ cằm: “Ừm, em xác nhận đi. Sẵn, sẵn kết bạn với những người thân thiết với em luôn.” Hoài Trông kinh ngạc: “Chi thế ạ?” “Anh bảo thì cứ làm đi.” Hoài Trông cũng không hỏi nhiều nữa, vui vẻ phấn khích làm theo. Cậu đã kết bạn với những người mà cậu quen biết thân thiết: “Thầy, em thấy cô này thông tin ổn nè, em xác nhận yêu cầu kết bạn nha.” “Ừm.” “Thầy ơi, cô này là giáo viên trường mình nè, em đồng ý luôn nhé?” “Thầy ơi, bạn nam học sinh này nè, được không, em đồng ý nhé?” “Thầy ơi…” “Em cứ kết bạn với những ai mà em thích.” Hoài Trông dừng lại, nhìn Phương Nam: “Em có được quyền đó sao ạ?” Thầy ấy vậy mà gật đầu xác nhận. Mình rốt cục có được sự ưu tiên của thầy sao? Hoài Trông nuôi một cảm giác gì đó rất khó tả trong lòng. Thời gian khiến quyền hạn của một người với một người thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]