Sáng hôm sau:
- xin lỗi hôm qua tôi tưởng em là...... anh xin lỗi nó, sắc mặt mặc dù lạnh lẽo nhưng chứa trong ánh mắt là 1 tâm hồn tổn thương nặng nề.
- tưởng em là Ngọc Anh? Nó hăn mặt lại hỏi.
- không phải chuyện của em. Anh lạnh lùng nói rồi sách cặp đi (thầy giáo mà) nó thì đơ ra 1 lúc rồi cũng nhảy lên chạy theo anh: Hoàng Quân, đợi. Nó chạy theo hét lên làm anh hơi giật mình, anh quay lại: em gọi tôi là gì?
- mẹ anh nhìn đó. Nó khoắc tay anh kéo hẹ nói: đi thôi.
Cổng trường:
- òa, thầy Quân kìa đẹp trai quá hà,ôi. Một số nữ sinh hét lên đại loại là như câu vừa hồi.
- ủa, chả nhẽ vợ thầy là cô Hoàng tiểu thư đó sao. 1 nữ sinh nói.
- đi nhanh kìa thầy, em vô lớp trước đây. Nó nhắc nhở anh rồi tung tăng nhảu vào lớp:
- Hoài Phương ak. 1 cô gái mặt ả nhìn thì cũng bình thường ngoa ngoắt nói.
- gì vậy Eun Joong. Nó nhăn mặt hỏi.
- t bảo m gọi tao là An Nhi mà, quên rùi ak. Ả ta nhăn nhó nói.
- biết rùi, AN NHI. Nó cố nhấn mạnh cái tên kỳ kỳ lại hay hay này.
- thế chớ. Nhi khoác tay nó rất thân.
- hì. Nó cười nhẹ nhàng thì bỗng nhiên:
- ay da 2 em nhìn xinh dữ, ở trường nè hả. 2 tên mặt mày bặm trợn đến nói.
- hư. Nó và Nhi cùng tỏ vẻ khinh khỉnh, bỗng nhiên có bàn tay vuốt má nó, thuận tay nó tát cho hắn ta 1 nhát, cay cú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-sao-thay-lai-la-chong-cua-em/263706/chuong-3-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.