Sáng sớm cuối tuần, một cơn mưa lớn trắng xóa cả thành phố. Tám giờ hơn, Trịnh An An mới từ từ tỉnh dậy. Hôm nay không phải đi học nên cô cho phép mình ngủ thêm một chút. Trận mưa lớn đã làm nhiệt độ của thành phố giảm xuống vài độ một cách nhanh chóng. Tuy vậy ở trong phòng ngủ, Trịnh An An không cảm thấy lạnh một chút nào. Cả cửa sổ và cửa ban công phòng cô đều đã được đóng chặt, ngay cả tấm rèm cửa màu trắng ngà cũng im lìm. Trịnh An An ngồi ngẩn ngơ trên giường, nhìn những giọt mưa đập vào khung cửa ban công. Tối qua Trịnh Nhật Quân và Lục Ngạn Lâm đã bay sang nước ngoài rồi. Cô cũng không hỏi cả hai đi đâu, chỉ nghe nói tối thứ tư cả hai sẽ về. “Dậy rồi thì nhớ ăn sáng. Hôm nay mưa lớn nên em đừng đi ra ngoài. Nhớ mặc ấm. Anh vừa đến nơi rồi, thứ tư anh về. Nhớ em.” Tiếng tin nhắn đến kéo tâm hồn đang lơ lửng của Trịnh An An về thực tại. Là tin nhắn của người “bạn trai” vừa mới chính thức xác nhận được tròn một tuần của cô. Cô giật mình cảm thấy người đàn ông này có lắp camera quan sát cô hay sao vậy chứ, cô vừa dậy anh ta đã nhắn tin đến ngay rồi. “Em vừa thức dậy đây, hôm nay cũng không có việc gì phải ra ngoài cả. Em vẫn còn nằm trên giường đây.” Trịnh An An cho dù thầm ghét bỏ người đàn ông kia đi chăng nữa thì cũng nhanh chóng trả lời lại anh. “Mèo lười, dậy đi đánh răng đi.” Trịnh An An có thể tưởng tượng ra được gương mặt gợi đòn của người đàn ông ở bên kia màn hình. Dám gọi cô là mèo lười, xem cô là thú cưng chắc. Xùy! Trịnh An An không trả lời lại tin nhắn của Lục Ngạn Lâm. Cô từ từ bước chân xuống giường, đi làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà. “Mẹ!” Trịnh An An ôm bà Trịnh từ phía sau. “Mẹ đang làm gì vậy?” “Mẹ đan khăn choàng cổ cho bố con. Trời vào lạnh rồi, ông ấy cũng đã có tuổi, ra đường phải cẩn thận thôi.” Đường Tuệ mỉm cười hiền từ. “Vào ăn sáng đi con.” “Vâng ạ.” Trịnh An An vào bếp, đợi cô giúp việc mang bữa sáng ra. “Súp ngon quá, dì Trương.” Dì Trương là người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi. Bà là con gái của quản gia lâu năm trong Đường gia, cũng được xem như là bạn thân của bà Trịnh. Năm bà Trịnh theo ông Trịnh về đây, bà cũng đã về cùng để phụ giúp việc nhà trong Trịnh Gia. Chính vì thế, bà cũng được xem như là vú nuôi của Trịnh Nhật Quân và Trịnh An An. “Ngon thì ăn nhiều một chút, học thi vất vả.” Dì Trương mỉm cười hiền từ nhìn Trịnh An An. Bà nhìn cô bé này lớn lên nên bà thương cô chẳng khác nào con ruột. Bà lúc trẻ cũng từng có người yêu, có chồng. Nhưng kết hôn chưa được bao lâu thì chồng bà bị tai nạn xe mất. Kể từ đó, bà không yêu thêm một ai nữa. Tuổi thanh xuân của bà trôi qua lặng lẽ, đến tuổi tứ tuần, bà không có gia đình, không có con cái. Chính vì thế, bà yêu thương hai đứa trẻ nhà họ Trịnh, đặc biệt là cô nhóc An An ngoan ngoãn, đáng yêu này. “Cháu ăn nhiều lắm mà.” Trịnh An An chun mũi. “À An An này, lát nữa con có sang nhà Hiểu Như không?” Bà Trịnh đi xuống phòng ăn. “Mấy hôm nay dì Tiểu Nhu của con không được khỏe lắm, sáng nay mẹ có hầm một chút canh gà, con mang sang cho dì ấy nhé.” “Vâng ạ. Con cũng định sang nhà Hiểu Như học bài cùng cậu ấy.” Trịnh An An cầm ô, đi bộ sang nhà họ Hà. Biệt thự nhà họ Hà và biệt thự nhà họ Trịnh ở cạnh nhau, đều ở trong một tiểu khu cao cấp. Trịnh An An mặc một bộ váy áo liền màu vàng nhạt của nắng sớm, váy dài đến gần mắt cá chân. Cô khoác một chiếc áo len trắng cổ cao, mái tóc đen dài xõa nhẹ làm nổi bật trên nền áo. Cô cầm một chiếc ô trong suốt, tay còn lại cầm bình giữ nhiệt đựng cháo của mẹ cô làm cho bà Hà. Trịnh An An vừa bước ra khỏi cửa nhà, bỗng thấy một cô gái trẻ đứng trước cổng biệt thự nhà họ Lục. Cô gái trông chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, trên người khoác một chiếc áo bông màu tro đã sờn, phía dưới mặc một chiếc quần đen cũ kĩ. Trên tay là một chiếc ô màu xanh lục, trông cô gái có vẻ đứng ở đây đã lâu rồi. Trịnh An An nhíu mày, cô gái này đến tìm Lục Ngạn Lâm sao? Từ góc nghiêng của gương mặt, Trịnh An An cảm thấy cô gái này rất giống một ai đó, nhưng cô không nhớ ra được cô ấy giống người nào. Nhưng nếu xét khách quan thì, quả thực cô bé đó là một tiểu mỹ nhân. “Người trong ngôi nhà này đi cả rồi.” Trịnh An An tiến lại gần cô gái nhỏ đó. “Em tìm ai trong nhà này sao?” “Lục Ngạn Lâm.” Cô gái nhỏ nhìn thẳng vào mắt của Trịnh An An, một đôi mắt đen to tròn tuyệt đẹp. Đôi mắt này… Quả thật rất giống Lục Ngạn Lâm. “Lục Ngạn Lâm không ở đây.” Trịnh An An khẽ đáp. Một sự chua xót bỗng dâng lên trong lòng cô. Không lẽ đây là hoa đào của Lục Ngạn Lâm? Không lẽ anh lại có hứng thú với một cô nhóc nhỏ hơn mình tận tám tuổi? “Vậy tôi muốn gặp Lục Kiến Thành.” Cô gái nhỏ không từ bỏ. Cô muốn tìm người đàn ông họ Lục kia – Lục Kiến Thành – người đã làm mẹ cô đi đến bước đường ngày hôm nay. “Lục Kiến Thành?” Trịnh An An nhíu mày nhìn cô gái nhỏ đó. Trong ánh mắt cô gái có một vẻ hận thù xẹt qua khi nhắc đến cái tên này. Lục Kiến Thành – chú Lục, là ba của Lục Ngạn Lâm. Vậy hóa ra, cô gái này có hận thù gì đó với chú Lục?
“Ông ấy và con trai đi nước ngoài đã mười năm rồi. Bây giờ căn nhà này hoàn toàn trống.” Trịnh An An nhún vai, cô dường như cảm thấy có điều gì đó nguy hiểm sắp xảy đến với Lục Ngạn Lâm. Thế nên cô quyết định giấu chuyện anh đã về nước. “NÓI DỐI!” Cô gái đó trừng mắt, lớn tiếng với cô. Trịnh An An có thể nhìn ra được chiếc ô màu xanh lục đang run, nghĩa là cô gái kia đang tức giận. Cô cũng có thể nghe ra được sự tức giận trong lời nói của cô ấy. “Tôi nói dối cô làm gì?” Trịnh An An nhíu mày. Cô dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn vẻ tức giận đang kiềm chế trong đôi mắt cô gái kia. Trịnh An An cao hơn hẳn cô gái đang tức giận kia một cái đầu. Chính vì thế, cho dù cô gái đó có tức giận đến đâu thì cô cũng không cảm thấy ảnh hưởng gì nhiều. “Tôi đã thấy có một chiếc xe chạy vào ngôi nhà này.” Cô gái nhỏ thu liễm lại sự tức giận. “Tôi không quan tâm nữa. Ngôi nhà này là ngôi nhà của kẻ sát nhân.” “Kẻ sát nhân?” Trịnh An An càng tỏ ra bực bội. Lục Ngạn Lâm mà là kẻ sát nhân gì chứ, thật nược cười! “Cô đang kể chuyện hài à?” “Nếu cô không tin có thể nhắn với Lục Kiến Thành, tôi tên Trang Khả Nhi. Hơn nữa… Mẹ tôi họ Trang…” “Tôi không quan tâm cô là ai, vì sao cô lại vào được tiểu khu này?” Lúc này Trịnh An An mới chợt nghĩ đến một điều quan trọng. Đông Kim Đế Cảnh – tiểu khu xa hoa bậc nhất thành phố, đây đâu phải là nơi ai cũng có thể vào được. Mỗi người vào đây đều phải chứng minh thân phận, hơn nữa phải có thẻ tiểu khu riêng mới được vào. “Nếu cô nhắn nhủ lời của tôi lúc nãy đến cho cha con nhà họ Lâm, đặc biệt là tên sát nhân Lục Kiến Thành đó, thì cô sẽ biết được vì sao thôi. Mẹ tôi vẫn là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, việc tôi vào được đây đâu có điều gì lạ, đúng không?” Trang Khả Nhi mỉm cười, xoay người bước đi, để lại cái nhíu mày khó chịu của Trịnh An An. “Họ Trang… Nữ chủ nhân…” Trịnh An An chợt nghĩ tới một người phụ nữ mà cô đã sớm quên mất khuôn mặt, nhưng là một cái tên rất đỗi quen thuộc trên bàn ăn của hai gia đình Trịnh, Hà trong những năm cô còn nhỏ – Trang Thiên Tâm – mẹ của Lục Ngạn Lâm. Ba mẹ cô đều bảo, Trang Thiên Tâm là người phụ nữ đã phản bội lại chú Lục trong những năm Lục Ngạn Lâm còn rất nhỏ, sau đó cùng người tình cao chạy xa bay, để ông Lục phải gánh một khoản nợ lớn. Chính vì để trả gấp khoản nợ khổng lồ đó mà ông Lục đã bỏ lại sự nghiệp của chính mình, đưa Lục Ngạn Lâm ra nước ngoài, chấp nhận làm một bác sĩ tư nhân cho một gia đình giàu có. Vậy không lẽ, cô gái này là… Trịnh An An quyết định giấu những chuyện này với ba mẹ cô hay ông bà Hà, cô chỉ nhắn tin kể lại với Lục Ngạn Lâm sự gặp mặt chứa đầy ẩn tình giữa cô và Trang Khả Nhi. “Em không cần suy nghĩ gì nhiều đâu.” Lục Ngạn Lâm trả lời lại tin nhắn của cô. “Có lẽ là kẻ nào đó thích chọc ghẹo thôi.” Trịnh An An bĩu môi, anh xem thường IQ của cô chắc. Xâu chuỗi lại mọi việc, kèm những lá thư biến mất của Lục Ngạn Lâm gửi cho cô suốt mười năm qua, có lẽ có ẩn khuất gì đó trong tất cả mọi việc. Kẻ sát nhân… Trịnh An An ngẫm lại lời của Lục Ngạn Lâm. Vào đêm anh sang nước ngoài, mẹ anh đã từng quay lại để đón anh. Nhưng lúc ấy đã có chuyện gì xảy ra? Trịnh An An chợt nhớ lại lời của Lục Ngạn Lâm. Ba của cô và chú Hà đều có liên quan đến chuyện này? Vì sao chú Lục lại là kẻ sát nhân? Bốn ngày sau đó, Trịnh An An đều nhìn thấy Trang Khả Nhi đứng trước cánh cổng lớn của nhà họ Lục. “Cô bé kia là Trang Khả Nhi của lớp 10D1.” Mấy hôm nay Trịnh An An và Hà Hiểu Như đều có tài xế riêng trong gia đình đưa đón đi học. Lớp 12 phải học phụ đạo buổi tối nên hôm nào cũng tầm tám rưỡi cả hai mới về đến nhà. Nghe tiếng Hà Hiểu Như nói, Trịnh An An vờ như vô tình quay đầu ra nhìn. Xuyên qua chiếc cửa sổ dày, xuyên qua màn mưa nặng hạt, một cô gái gầy gò mặc đồng phục của Trường trung học số 4 đứng yên lặng ở đấy. Mưa lớn nhiều ngày, nhiệt độ thành phố đã giảm đi nhiều. Học sinh nữ trường Trung học số 4 đều đã chuyển sang đồng phục mùa đông: áo sơ mi dài tay, quần tây xanh, áo khoác đồng phục. Thế nhưng trong thời tiết thế này, chiếc áo khoác đồng phục đó cũng chẳng thể giữ ấm được bao nhiêu. Trang Khả Nhi đã đứng đợi trong thời tiết này từ lúc nào? Có lẽ là từ chiều, từ lúc học sinh khối lớp 10 và 11 tan học. Chiếc áo đồng phục trên vai Trang Khả Nhi đã ướt một mảng. Chiếc ô màu xanh lục cũ kĩ không thể chắn hết được gió lạnh khi cô đã đứng đợi ở đó suốt một thời gian dài như thế. Hình bóng cơ thể nhỏ bé ngoài cửa sổ xe run run, rơi vào trong đôi mắt của Trịnh An An. Trong lòng cô bỗng hiện lên một sự chua xót.
Dù sao cô bé đó cũng chỉ mới mười lăm tuổi thôi mà. Trịnh An An bảo bác tài dừng xe. Cô xoay người mang chiếc ô trong suốt cùng chiếc áo khoác dày mình mang theo trong người ra ngoài. Nghe tiếng xe chạy ngang qua, rồi có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới sau lưng mình, Trang Khả Nhi vội đưa mắt nhìn lên. Là cô gái hôm nọ. “Mặc chiếc áo này vào kẻo cảm lạnh.” Trịnh An An choàng chiếc áo khoác lên người Trang Khả Nhi. “Em đến đây, rốt cuộc là vì điều gì?” “Chị muốn khuyên bảo tôi đi về?” Trang Khả Nhi mấp máy môi. Đứng ngoài trời mưa lạnh một khoảng thời gian dài, cả cơ thể Trang Khả Nhi đã kiệt sức. Đôi môi cô gái nhỏ tái nhợt, khô khốc. Trịnh An An có thể thấy rõ gương mặt tái xanh đang run rẩy của cô. “Lục Kiến Thành đã đi nước ngoài được mười năm rồi, ông ấy không về nữa đâu. Ông ấy đã đi định cư rồi.” Trịnh An An nhàn nhạt trả lời lại. “Người cô muốn tìm không có ở đây đâu.” “CÔ NÓI DỐI!” Trang Khả Nhi lại trở nên kích động. “Tôi rõ ràng nhìn thấy có một chiếc xe chạy vào ngôi nhà này!” “Tôi không nói dối, Lục Kiến Thành đã ở nước ngoài rồi.” “Vì sao? Vì sao? VÌ SAO HẢ?” Trang Khả Nhi ném luôn chiếc ô màu xanh lục đi. Cả người cô nhanh chóng ướt đẫm trong màn mưa. “Vì sao cô lại che giấu cho người đàn ông tồi tệ đó? Vì sao…” Trang Khả Nhi dù sao cũng chỉ là một cô gái còn quá trẻ. Sức chịu đựng của cô cũng đã bị mài mòn hết sau khoảng thời gian dài đứng chờ đợi trong mưa. Cô ngồi sụp xuống, nước mắt đã nhanh chóng hòa cùng nước mưa trôi đi. “Cô nói dối… Ác giả ác báo… Vì sao mẹ tôi phải nằm trên giường, trở thành một người thực vật suốt mười năm qua, còn ông ta lại có thể vui vẻ ra nước ngoài sống? VÌ SAO ÔNG TA KHÔNG CHẾT THAY MẸ TÔI?” “Lục Kiến Thành đã làm gì có lỗi với cô và mẹ cô?” Trịnh An An nhíu mày. Mấy hôm nay cô đã xâu chuỗi lại tất cả mọi sự việc từ những câu hỏi vu vơ giành cho ba mẹ cô cũng như hỏi những điều Lục Ngạn Lâm biết, cô mơ hồ đoán ra được Trang Thiên Tâm – mẹ của Lục Ngạn Lâm từng có tình nhân bên ngoài. Vậy thì Trang Khả Nhi chính là con gái của bà ta và tên tình nhân đó. Nhưng mà Lục Kiến Thành đã làm gì? Vì sao Trang Khả Nhi lại bảo rằng ông ấy hại mẹ của cô ta? Và tại sao Trang Thiên Tâm lại sống thực vật? Mười năm? Cùng khoảng thời gian gia đình nhà họ Lục chuyển ra nước ngoài định cư. Vậy nghĩa là, đêm trước ngày gia đình nhà họ Lục chuyển đi, Trang Thiên Tâm quay về nhà đón Lục Ngạn Lâm, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. “Cô là…” Bỗng dung Trang Khả Nhi nhớ đến tin đồn gần đây trong trường. Cô nhìn cô gái bình thản đứng trước mặt mình. Phải rồi, cô là… “Trịnh An An?” “Phải, là tôi.” Một câu xác định thân phận của cô gái đứng trước mặt như cọng rơm cuối cùng cứu lấy Trang Khả Nhi. “Vậy ba cô là Trịnh Khiêm?” Trang Khả Nhi nhào đến dự định ôm chầm lấy eo Trịnh An An. “Ba cô, ông ta biết chuyện mẹ tôi nằm viện. Tôi xin cô… Xin cô cho tôi gặp Trịnh Khiêm. Ông ta là người đã đưa mẹ tôi vào viện. Xin cô, cầu xin cô… Nếu mẹ tôi không chữa trị, thì mẹ tôi sẽ chết mất… Xin cô, xin cô hãy cứu lấy mẹ tôi… Xin cô… Tôi không còn người thân nào nữa ngoài mẹ tôi nữa rồi…” Trịnh An An nhanh chóng né đi chỗ khác, khiến cái ôm của Trang Khả Nhi hụt đi. Thân thể nhỏ bé ngã xuống đất, người bị dính đầy bùn. Trang Khả Nhi không quan tâm đến việc mình nhếch nhác như thế nào, cô bật dậy, hướng Trịnh An An mà quỳ lạy. “An An.” “An An.” Hai tiếng gọi cô cùng lúc vang lên. Trịnh An An xoay người lại nhìn, thấy Trịnh Nhật Quân và Lục Ngạn Lâm xoay người bước xuống xe, tiến nhanh về phía cô. “Xin cô… Xin cô…” Trang Khả Nhi vẫn khóc lóc. “Tôi xin cô đấy…” “Cô làm gì vậy? Đứng dậy đi.” Lục Ngạn Lâm bước đến kéo tay Trang Khả Nhi. “Anh… Là…” Trang Khả Nhi quay lại, nhìn người đàn ông vẻ mặt âm trầm đứng sau mình. Tiếng khóc Trang Khả Nhi nhỏ dần, cơ thể nhỏ nhắn nhanh chóng ngã xuống và được Lục Ngạn Lâm đưa tay đỡ lấy theo phản xạ. Góc than thở: Truyện vẫn chưa được 1000 lượt xem T.T
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]