Buổi học cứ thế trôi qua. Trịnh An An thắc mắc chỗ nào, Lục Ngạn Lâm trả lời chỗ đấy. Đến gần mười một giờ, Trịnh An An mới kết thúc bài học. “Thoải mái quá.” Trịnh An An lấy tay xoa cái lưng mỏi vì ngồi quá lâu của mình. Chợt nhớ ra mình vừa nhặt được một tên bạn trai, cô hất hàm. “Ngạn Lâm, anh xoa eo cho em đi. Mỏi quá!” Lục Ngạn Lâm đang đứng bên kệ sách của cô, tay cầm một quyển truyện dày. Nghe tiếng cô gọi, anh ngẩng mặt lên. “Lên giường ngồi đi cho thoải mái, đợi anh một chút.” Lục Ngạn Lâm xoay người tiến ra ban công phòng Trịnh An An rồi nhanh chóng quay lại, trên tay cầm một ly sữa nóng. “Uống đi.” “Anh còn không thèm đi cửa chính cơ à?” Trịnh An An lườm nguýt. Người đàn ông này cứ ra vào phòng cô tùy tiện thế kia thì cô còn làm gì có không gian riêng nữa chứ. “Anh có tin là em báo công an anh xâm nhập vào nhà người khác trái phép không?” “Ban công thông hai phòng đó là do em đòi xây cơ đấy.” Lục Ngạn Lâm cũng không chịu lép vế. Anh từ từ ngồi xuống bên cạnh Trịnh An An, hai tay bắt đầu xoa vai cho cô. “Mà em là bạn gái của anh, em cứ báo công an đi anh tình em nguyện, thì sao gọi là xâm nhập trái phép được?” “Em chưa đủ mười tám.” Trịnh An An cảm nhận được sự thoải mái từ bàn tay anh, cô bất giác thả lỏng cơ thể. Bàn tay anh có lực nhưng không làm cô đau. Anh học võ nên càng biết cách xoa nắn các khớp xương và cơ để cô cảm thấy dễ chịu hơn. “Sắp rồi.” Lục Ngạn Lâm khẽ cười. Cô bé con của anh cuối cùng cũng sắp trưởng thành. “Sắp sinh nhật em rồi đấy. Quà của em đâu?” Trịnh An An mải mê cười nói, thoải mái đón nhận bàn tay đang nhẹ nhàng di chuyển trên lưng mình. Bàn tay anh đang xoa eo cô, lúc nặng lúc nhẹ. “Hahahaha, anh làm em ngứa đó!” Eo là điểm nhạy cảm của Trịnh An An. Cô giật mình rồi bật cười. Lục Ngạn Lâm nhận ra điểm yếu của cô gái nhỏ liền tiếp tục xoa xoa eo nhỏ của cô. “Đừng đừng, buồn cười quá! Hahahaha!” Trịnh An An nằm ra trên giường, tránh né sự chọc ghẹo của Lục Ngạn Lâm. “Hửm, vậy có muốn báo công an anh…” Lục Ngạn Lâm không buông tha cô. “Không muốn không muốn!” Trịnh An An lúc này hoàn toàn không nghe lọt gì nữa. Lục Ngạn Lâm cố tình chọc cô nên càng khiến cô cảm thấy nhột hơn. “Vậy ai là bạn trai của em?” “A anh, anh Ngạn Lâm! Hahahaha! Anh Ngạn Lâm, tha cho em! Hahahahaha!” “Thích anh không?” “Ấu trĩ… Hahahaha… Thích thích. Thích anh Ngạn Lâm nhất.” Lục Ngạn Lâmnhận được câu trả lời của cô, anh liền dừng tay. Trong một phút chưa kịp hoàn hồn, một bóng đen đã đè lên người Trịnh An An. Đôi môi mỏng áp vào môi cô. Một nụ hôn cuồng nhiệt và bá đạo. Trịnh An An đã bị anh hôn nhiều lần nhưng chưa thể học được cách hít thở khi hôn. Vì thế nên sau mỗi nụ hôn của anh, cô đều cảm thấy như mất hết sức lực. Lục Ngạn Lâm dường như nhận ra sự phân tâm của Trịnh An An, chiếc lưỡi đinh lăng càn quét một vòng trên cánh môi cô, hút đi những giọt sữa còn đọng lại trên khoe môi. Chiếc lưỡi mềm mại lại nhanh chóng cạy hàm răng của cô mà tiến vào trong khoang miệng. Hai chiếc lưỡi nhỏ cùng hòa quyện, mùi hương bạc hà thanh mát cùng mùi sữa nhàn nhạt quấn quýt, tạo nên một cô hợp mùi say đắm. Lục Ngạn Lâm anh cảm thấy, dường như anh đã say bởi chính mùi hoa phong lan trên cơ thể cô rồi.
Bàn tay Lục Ngạn Lâm từ chiếc eo nhỏ tiến dần lên. Anh vuốt ve gò má cô, một đường đi xuống cổ, lướt qua xương quai xanh, rồi cách một lớp áo ngủ mỏng mà xoa bóp vùng trước ngực cô. Bộ ngực thiếu nữ tròn đầy, mẫn cảm nhanh chóng có phản ứng. Đóa hoa hồng nhỏ trước ngực cô nhanh chóng nở rộ dưới bàn tay anh. Lục Ngạn Lâm rời môi cô, cánh môi như chuồn chuồn lướt đến hõm xương quai xanh tinh xảo của cô. Chiếc váy ngủ được xốc lên, hai tay anh luồn vào trong váy, xoa bóp trực tiếp hai quả tuyết lê của cô. Anh mân mê hai quả đào mềm mại khiến chúng dựng đứng lên. Dường như nhặt được món bảo bối mới lạ, Lục Ngạn Lâm vừa xoa vừa nhào nặn, ra chiều thích thú. Hơi thở trầm đục của người đàn ông phả vào cổ Trịnh An An, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy. Trịnh An An cảm thấy như có một đàn kiến đang bò trên người cô, trên cổ, trên bầu ngực sữa. Ngón tay Lục Ngạn Lâm khẽ miết hai đỉnh hồng, thích thú đùa nghịch nơi mẩn cảm của cô. “Ưm…” Trịnh An An dùng những tia lý trí cuối cùng còn sót lại trừng mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên người mình. Cảnh này cô từng đọc qua rất nhiều lần trong các bộ tiểu thuyết 18+, cũng từng trực tiếp xem qua các bộ phim AV, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên cô được “thực hành”. Cái gì mà điện giật, cái gì mà say đắm, cái gì mà… Trịnh An An lúc này chỉ có đầu óc trống rỗng. Cô không suy nghĩ ra được giờ phải làm gì tiếp theo. “Anh đã bảo rồi, em không phải là đối thủ của anh đâu.” Lục Ngạn Lâm giữ chặt bắp đùi đang đá lên của cô. Bằng phản xạ học võ bao năm qua, Trịnh An An đưa một chân lên đá anh, nhưng vẫn bị Lục Ngạn Lâm chặn đòn được. Lục Ngạn Lâm khẽ thở phào, cũng may là cô phản kháng khiến anh bừng tỉnh khỏi dục vọng. “Em không nghĩ cho hậu quả nữa đời sau của em sao hả?” Cô nhóc nhà anh ra tay ác liệt thật đó, muộn chút nữa thì cậu nhỏ nhà anh đi đời rồi. “Thì liên quan gì tới em?” Trịnh An An trừng mắt, một cước nữa đạp vào bụng người đàn ông kia. Trịnh An An đạp Lục Ngạn Lâm không đau, nhưng anh phối hợp ngồi thẳng dậy, không còn đè lên người cô nữa. Ôi, anh hấp tấp quá rồi! “Vừa nhặt được bạn trai một buổi chiều, nay tôi đã bị khi dễ rồi. Vậy tôi có nên chia tay?” Trịnh An An không thèm đếm xỉa tới người đàn ông vừa bình tâm lại kia. Cô ngồi xếp bằng trên giường, tay ôm chú gấu to che đi vùng nhạy cảm trước ngực. Cô ấn chế độ ghi âm trong điện thoại, hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn và đăng lên một nhóm nào đó trong ứng dụng DreamCast. Lục Ngạn Lâm đen mặt. DreamCast là ứng dụng do công ty của anh và Trịnh Nhật Quân phát triển, vừa được ra mắt vào đầu năm nay, giúp cho công ty của anh lên sàn thuận lợi. Ít ai biết được rằng anh là ông chủ lớn – chủ tịch đằng sau của công ty phát triển phần mềm SunForest. SunForest là công ty được anh và Trịnh Nhật Quân cùng nhau thành lập. Trải qua bốn năm cũng đã phát triển nên một số phần mềm trò chơi và ứng dụng khác, nhưng DreamCast lại là ứng dụng nổi tiếng nhất của công ty anh. SunForest bây giờ đã trở thành công ty con của Trịnh Hà, sau một sự bàn bạc thống nhất của anh và Trịnh Nhật Quân. DreamCast là một ứng dụng mạng xã hội đang được ưa thích nhất hiện nay. Nhưng Lục Ngạn Lâm lần đầu tiên lại cảm thấy ứng dụng do bản thân anh viết nên lại đáng ghét như vậy. Anh bĩu môi nhìn cô nghe từng câu trả lời rồi lại cười phá lên. Giọng Trịnh An An nhẹ nhàng, thanh thoát, câu hỏi lại phù hợp với chủ đề các cô gái thích hóng chuyện nên câu trả lời nhanh chóng được gửi về. Anh nghe ra phần lớn câu trả lời là khuyên nhủ cô chia tay đi. Trịnh An An hất hàm nhìn anh ra vẻ thách thức, đôi môi nhỏ khẽ cong. Rõ là cô muốn ám chỉ, bảo anh nếu anh chọc ghẹo cô nữa cô sẽ bỏ anh luôn. Lục Ngạn Lâm thở dài, cô nhóc này bên ngoài thì tỏ ra chững chạc, hiểu chuyện, nhưng thật ra vẫn chỉ là một cô bé con mà thôi. “Ấu trĩ.” Lục Ngạn Lâm bế Trịnh An An vào phòng tắm, thuận tay nặn kem đánh răng cho cô. Vì Trịnh An An không mang dép nên anh đặt cô lên chân mình. Một tay vén tóc cô, một tay giữ nhẹ để cô không ngã. Anh đợi cô đánh răng rửa mặt, hoàn thành một loạt các bước chăm sóc da suốt gần mười lăm phút rồi rồi ôm cô về lại giường. “Ngủ sớm đi, mai anh sang đón đi học.” “Vâng.” Trịnh An An nằm trong chăn, nhìn Lục Ngạn Lâm xoay người đi đi tăng nhiệt độ điều hòa cho cô, kiểm tra sửa sổ, tắt đèn rồi bật chiếc đèn ngủ hình thỏ con trên đầu giường giúp cô. “Ngủ ngon. Yêu em.” Lục Ngạn Lâm cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi Trịnh An An rồi xoay người bước ra ban công. Anh giúp cô kéo kèm, đóng cửa cẩn thận rồi mới về phòng mình. Hừ, người đàn ông này là sói à, sao lúc nào cũng hôn cô thế? Trịnh An An bĩu môi nhìn Lục Ngạn Lâm rời đi. Vốn dĩ cô thức rất khuya, nhưng không hiểu sao đêm nay, sau nụ hôn của Lục Ngạn Lâm, cô lại cảm thấy buồn ngủ. Trái tim đập rộn ràng của cô rõ ràng muốn nói cho cô biết, cô đã thích người đàn ông kia rồi. “Hà Hiểu Như, tớ có bạn trai rồi!” Trịnh An An mở điện thoại, gửi một tin nhắn thoại đến cho Hà Hiểu Như rồi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Cô không hề hay biết người đàn ông kia còn đứng ngoài phòng cô rất lâu rồi mới quay về. “Cái gì? Trịnh An An! Cậu nói lại cho tớ rõ ràng xem. AI? AI? AI?” Hà Hiểu Như ôm laptop xem phim đến hơn mười hai giờ, vừa tắt máy đã nhận được tin nhắn như sét đánh của cô bạn thân.
“Áo bông nhỏ của tớ, người yêu của tớ, cậu từng thề rằng cậu chỉ yêu mình tớ thôi mà!” “Trịnh An An, cậu chui ở nơi xó xỉnh nào rồi, dậy đây bà nói chuyện! Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc!” “Cái tên Lưu Hạo Nhiên theo đuổi cậu ba năm kia hả? TỚ - KHÔNG – ĐỒNG – Ý – ĐÂU – NHÉ!” “Hay là thầy Lục? Anh Ngạn Lâm? NÀY! LÀ THẦY ẤY THẬT À?” Cả một buổi tối, Hà Hiểu Như gửi đi những tin nhắn mà không hề có hồi âm. “Hừ, sáng mai bà đây giận, không thèm nói chuyện với cậu nữa đâu Trịnh An An!” Ánh nắng nhạt chiếu qua chiếc rèm lụa màu trắng ngà, chiếu vào mắt Trịnh An An, đánh thức cô gái nhỏ từ trong giấc mộng. Cô vốn không thích bóng tối nên rèm trong phòng cô đặc biệt mỏng, vì vậy ánh nắng đầu đông vẫn có thể len vào phòng cô được. Trịnh An An vươn mình, cầm chiếc điện thoại lên kiểm tra tin nhắn. Hơn năm mươi tin nhắn của Hà Hiểu Như, đủ thấy được cái tin tức kia đã oanh tạc như thế nào đến cô bạn nhỏ. Cô lướt qua tin nhắn của Hạ Hiểu Như, đọc tin nhắn mới nhất của Lục Ngạn Lâm: “Dậy rồi thì xuống ăn sáng nhé! Trưa nay sang ăn cơm với anh. Hôm nay anh làm sườn chua ngọt em thích nhất này.” Tin nhắn của anh cách đây gần một giờ, kèm theo bức ảnh anh đang nấu ăn trong bếp. Sườn chua ngọt là món cô thích nhất, nhưng cô mới chợt nhân ra, từ khi nào anh biết nấu ăn vậy nhỉ? “Dậy rồi.” Trịnh An An mỉm cười trả lời tin nhắn của Lục Ngạn Lâm. Cô chợt nhận ra cô để tên của anh là “thầy Lục”, quá cứng nhắc. Trịnh An An mím môi, gương mặt hiện lên một áng mây hồng. Ha ngón tay run run, mất gần mười phút cô mới đổi tên anh lại thành “anh Ngạn Lâm”. Thế này, có lẽ là ổn rồi nhỉ? Trịnh An An ngồi cười như một đứa ngốc rồi gọi điện thoại cho Hà Hiểu Như để gọi cô dậy. Nhưng khác với mọi ngày, Trịnh An An gọi mãi cô bạn mới có thể mở mắt, hôm nay chuông vừa reo thì Hà Hiểu Như đã nghe máy ngay. Hình ảnh vừa được kết nối, Trịnh An An đã thấy gương mặt ghét bỏ của Hà Hiểu Như. “Dậy sớm vậy?” “Tớ giận cậu rồi.” Hà Hiểu Như bĩu môi. “Sáng nay phải đặt hơn 10 lần báo thức tớ mới dậy đấy.” “Rồi rồi, tối qua tớ ngủ sớm nên không nhận được tin nhắn của cậu.” Trịnh An An mỉm cười nịnh nọt Hà Hiểu Như. “Chiều nay về tớ đền tội bằng một cốc trà sữa nhé.” “Được thôi, nhưng tớ muốn biết bạn trai cậu là ai.” “Ừm… Một người mà cậu cũng quen đó.” “Anh Ngạn Lâm.” Hà Hiểu Như không còn tỏ vẻ bất ngờ nữa, đêm qua cô đã đoán ra được rồi. Một tháng qua, tình cảm của Lục Ngạn Lâm và Trịnh An An đã tiến triển rất tốt, chuyện hai người họ ở bên nhau là sớm muộn thôi. “Người có tình rồi cũng sẽ về bên nhau thôi mà.” Hà Hiểu Như cười nhẹ, cô chợt nghĩ đến tình cảm nhiều năm qua cô giành cho Trịnh Nhật Quân. Có lẽ nó mãi mãi chỉ là tình đơn phương mà thôi. Rồi một thời gian nữa, rồi sẽ đến một lúc nào đó, cô không còn yêu Trịnh Nhật Quân nữa. Mối tình khắc cốt ghi tâm này sẽ mãi mãi được cô gói ghém lại cẩn thận, cất ở một góc nào đó thật kín trong tim mình… Có lẽ ngày đó sẽ đến sớm thôi. Nhiều năm qua yêu thầm anh, sinh lực cô dần cạn kiệt rồi… Góc than thở: Uhuhuhuhu lượt xem gần đạt 1000 rồi, lượt xem truyện của toi cuối cùng cũng tăng lên rồi. Toi lại có động lực rồi các bác ạ. Toi rảnh rồi, toi sẽ cố gắng ra các chương đều đều nhó, iu mọi người, mọi người đừng quên toi nhó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]