Cô ở trong Bạc gia cũng được vài ngày ngoại trừ được hắn đối xử quá tốt, được coi như nàng công chúa ở trong lâu đài xinh đẹp này thì không có gì để chê trách cả. Nhưng cho dù có suy nghĩ thế nào cô cũng không thể hiểu tại sao hắn lại không cho cô bước chân ra khỏi cổng Bạc gia đến nửa bước, tại sao Trình Du lại không liên lạc với cô. Chẳng lẽ những người ở trang trại khi thấy cô tìm thấy người thân liền muốn phủi sạch quan hệ với cô ư. Nghĩ thế nào cũng không ra, Bảo Ngọc đừng thẫn thờ ngoài ban công một mình, nhìn xuống bên dưới với ánh đèn màu vàng lấp lánh rồi người qua kẻ lại đông đúc nhưng Bảo Ngọc vẫn thấy vô cùng ảo não và phiền muộn
"Trưa hôm nay mình đã ngủ bốn tiếng lận, bây giờ có cách nào cũng không thể ngủ lại được"
Bảo Ngọc thầm nghĩ liền bạo gan mở cửa phòng bước ra ngoài, cô đang ở trên lầu ba cùng lầu với hắn. Nhưng hành hang lầu ba vô cùng tối, chỉ có chút ánh đèn lờ mờ, cô bước ra thành lan can nhìn xuống bên dưới lại như hoàn toàn ở một nơi tách biệt khác. Người làm vẫn đi lại làm việc miệt mài, đèn điện vẫn sáng choang khắp mọi ngóc ngách trong nhà. Cô muốn bước xuống bên dưới nhà nhưng lại nhìn thấy phía cuối hành lang căn phòng của hắn phát ra ánh sáng mờ nhạt, nghĩ hắn chưa ngủ liền bạo gan bước tới gần
…
"Diêu Minh, cậu nghĩ xem nên xử tên Trình Du như nào đây, người của tôi cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-la-dai-sac-lang/781420/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.