Vầng trăng đêm treo lơ lửng ở trên cao. Bảo Khang nương nhờ ánh sáng của nó nhìn bóng lưng của Minh Huy. Hai người một trước một sau, cứ như vậy mà đi, chỉ có âm thanh của những bước chân xào xạc giẫm lên lá khô, không ai nói với ai câu nào. Không nói cũng không có nghĩa là không muốn nói, chỉ là đôi lúc cũng cần có một khoảng lặng như thế.
Nếu ví tình yêu giống như một bản nhạc, vậy thì sau chuỗi những nốt trắng nốt đen trầm bổng lúc nào cũng phải có dấu lặng. Lặng để rồi lại tiếp tục ngân nga những giai điệu.
Cậu không biết biểu cảm gương mặt lúc này của Minh Huy là gì. Tuy Minh Huy biểu cảm vui buồn khá rõ ràng trên gương mặt nhưng lại rất khó đọc được hết những suy nghĩ ẩn giấu bên trong nó. Cậu càng lúc càng tiến lại gần Minh Huy, trong khi Minh Huy thì đang càng lúc càng như dừng lại. Thứ ánh sáng trời đêm trên cao soi chiếu vào hai người bọn họ, bất giác tạo ra hai chiếc bóng xếp chồng lên nhau, hai như một.
“Em có bị gì không?” Minh Huy đưa tay hai vào trong túi quần, giọng nói không tìm ra được cảm xúc nhưng Bảo Khang tin rằng lời nói đó chứa đựng rất nhiều sự quan tâm và lo lắng.
Bảo Khang cúi đầu nhìn xuống đất, mũi chân phải cọ xát qua lại dưới đất, giọng nói chậm rãi: “Em không sao.” Cậu đưa mắt nhìn cái ót của Minh Huy: “Cảm ơn anh.”
Minh Huy không nói gì. Bảo Khang dường như nhận ra ý nghĩa của hành động đó, cậu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-hot-boy/558042/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.