Hắn có vẻ rất thích thú với việc này, vừa nói vừa cười típ cả mắt.
Ăn được một lúc thì Tạ Tranh chợt nhớ lại cảnh tượng lúc cô hôn mê đã nhìn thấy. Hình ảnh cậu bé kia đã mờ nhạt theo thời gian rồi nhưng cô vẫn nhớ rằng đứa bé đó rất đẹp rất đẹp trai. Là đứa bé trai đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy. Đột nhiên Tạ Tranh lại mong rằng con của cô sau này nếu là bé trai có thể đẹp trai được như vậy.
Hắn thấy cô không tập trung, thi thoảng lại bất giác cười tủm tỉm liền nheo mày nghi hoặc.
"Em cười cái gì vậy?"
"Em nhớ mối tình đầu."
Mặc Kinh Vũ nghe đến mối tình đầu sắc mặt liền tối sầm, trong mắt thoáng hiện lên tia u ám.
"Ai?"
Mặc Kinh Vũ lạnh lùng hỏi, cúi gầm mặt xuống, tay vẫn đều đều thổi cháo đút Tạ Tranh.
"Là một người rất đẹp trai, tuy là hơi gầy và thấp một chút nhưng anh ấy thật sự là khiến người ta rung động từ cái nhìn đầu tiên."
Mặc Kinh Vũ càng nghe càng khó chịu. Xem ra dạo này hắn chiều cô quá nên cô hư rồi. Lại dám khen người đàn ông khác trước mặt của hắn.
Tạ Tranh không nhận ra người bên cạnh đang hừng hực sát khí vẫn tiếp tục khen mối tình đầu của cô. Mãi đến khi Mặc Kinh Vũ hôn lên môi cô mới dừng lại. Lần này hắn không dịu dàng nữa mà cuồng nhiệt như kẻ điên làm cho Tạ Tranh hơi hoảng. Đến khi cô không thở nổi nữa hắn mới chịu buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-em-thich-anh/2799500/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.