Giản Chiêu nhìn vào đồng hồ treo tường, đã hơn ba tiếng kể từ khi y đến đây, ngoài trời đã xuất hiện những rạng mây đỏ hồng. Phòng VIP có nhiều đãi ngộ đặc biệt, có cửa sổ lớn với tấm kính trong suốt nhìn ra ban công, từ bên trong có thể ngắm cảnh hoàng hôn. Nguyên căn phòng lớn chỉ có giường bệnh của Phó Quân Thanh, đồ đạc cá nhân đều được chuẩn bị sẵn, hoa quả đắt tiền được mang đến, cách âm lại rất tốt, không phải nghe âm thanh huyên náo ở bên ngoài. Phó Khiêm hẳn đã tốn một mớ tiền mới đưa được thằng con trai vào đây, quả là nhà giàu có khác.
Phó Quân Thanh nuốt hết ngụm cháo, uống thuốc rồi lại nằm xuống. Giản Chiêu nhìn sắc trời, lại nhìn qua thấy Triệu Thiên Kiệt đã dựa vào tường ngủ say. Ôn Dĩ Hoài xách theo laptop, ngồi đánh máy lạch cạch. Y đứng dậy, mặc áo khoác, nói với Phó Quân Thanh đang nhìn mình:
“Tôi phải về rồi, còn phải soạn giáo án cho thứ hai. Cậu ở lại nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh ngẩng đầu nhìn y, trong đôi mắt có chút u buồn, tuy vẫn là khuôn mặt lạnh băng không biểu cảm nhưng Giản Chiêu lại nhìn thấy giống chó nhỏ đang buồn bã cụp tai. Trong lòng mềm xuống, y dặn:
“Lát nhớ tự bôi thuốc. Ngày mai chủ nhật tôi sẽ lại đến thăm cậu, với cả có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi.”
“Tôi chưa kết bạn qua app trường với thầy.” Phó Quân Thanh lần mò trong túi quần, mới ngớ ra điện thoại của mình không có ở đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582729/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.