Chờ đến lúc Giản Chiêu mở mắt thì bản thân đã về đến chiếc giường ấm áp trong phòng ký túc xá.
Đáng lẽ ra y vẫn có thể ngủ lâu hơn, nhưng không hiểu sao lại đột ngột tỉnh giấc thế này, nhìn đến đồng hồ cũ nát treo tường đã hơn mười một giờ tối, bụng thì sôi lên òng ọc, tay chân lạnh ngắt, chăn bị đá tung xuống giường. Mãi lúc sau mới nhận ra, mình mở mắt vào lúc nửa đêm thế này là vì kế bên có một bóng đen nằm đấy từ bao giờ.
Y nằm ngay đơ, Ôn Dĩ Hoài rất tốt bụng khi gỡ cái kính cận ra để Giản Chiêu ngủ thoải mái, vì thế mà tầm nhìn đã kém còn gặp bóng tối đen đặc làm y không nhìn rõ ai nằm đấy. Đại não trống không, mãi một lúc sau mới phản ứng được, bật dậy ngay tức khắc, chụp vội cặp kính luống cuống đeo lên, rồi nghiêng người quờ quạng vung tay bật đèn. Trong nháy mắt ánh sáng vụt lên bao trùm căn phòng, Giản Chiêu phải nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng. Đến khi có thể mở mắt, nhìn rõ làn da ngăm bánh mật cùng mái tóc màu vàng y mới nhận ra người nằm cạnh mình là ai, sửng sốt vỗ vào mặt cậu ta, kêu lên:
“Sikeil?”
Thiếu niên đang ngủ say thì bị đánh thức, uể oải vươn mình ưỡn ngực một hồi mới chầm chậm bò dậy, trên người còn mặc nguyên bộ đồng phục xanh lam, chỉ có cà vạt đỏ cùng huy hiệu SS bị ném thẳng lên bàn làm việc của Giản Chiêu. Cậu ta khoanh chân ngồi trên giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582727/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.