Giản Chiêu nhún vai, không đáp, nhìn Mặc Đình Xuyên giống như con chim công không ngừng gắng sức phô bày vẻ đẹp của mình ra, cảm thấy thật hài hước. Ôn Dĩ Hoài hiền hòa đứng ở giữa, mỉm cười chào hỏi hắn:
“Mặc Đình Xuyên, cậu định đi đâu sao? Không suốt ngày nhốt mình trong phòng với ba mớ bài tập chất đống nữa hả?”
Mặc Đình Xuyên nhạt nhẽo đáp:
“Tôi nằm trong đội học sinh giỏi mà, thầy cô nào cũng muốn bồi dưỡng cho tôi. Huống hồ việc trong hội học sinh cũng đâu ít, ai đó mải mê đi chơi nên tôi phải là người xử lí rồi.”
Lời nói cạnh khóe mỉa mai thẳng thắn vậy mà Ôn Dĩ Hoài vẫn giữ nguyên vẻ mặt hiền hậu cùng nụ cười tỏa nắng, làm như không hiểu ý thâm sâu của hắn ta mà sảng khoái đáp lại:
“Tôi không giống cậu. Cứ nhốt mình trong phòng với đống dữ liệu đó thì bức bối lắm, tôi không chịu nổi. Đi ra ngoài giải khuây sẽ giúp đầu óc dễ chịu hơn.”
“Là đi ra ngoài với vị thầy giáo này sao?” Mặc Đình Xuyên lại nói lái sang vấn đề khác nhắm vào người ta một cách trơn tru “Mới quen thôi, Ôn Dĩ Hoài, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, đừng có tiết lộ nhiều điều quá, không cẩn thận nói luôn cả bí mật trong lòng ra là dễ bị người ta nắm thóp đe dọa, lúc đấy có hối hận cũng không kịp đâu.”
“Cậu quá đáng rồi đấy.” Ôn Dĩ Hoài gắt nhẹ “Thầy Giản không phải người như vậy đâu.”
Giản Chiêu đã quá quen với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582719/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.