Quanh mũi đều là mùi hương của người đàn ông, Giản Chiêu giật mình, vùng vẫy muốn thoát ra thì càng bị ôm chặt hơn. Lần này y có kinh nghiệm chút chút, đứng yên, đẩy gọng kính lên để nó nằm ngay ngắn trên khuôn mặt, tránh cho kính cận lại bị rớt xuống đất. Quả nhiên chốc lát sau lực độ cái ôm siết chặt trên người cũng giảm bớt, Hoắc Dạ Nam hơi buông lỏng, cúi đầu hôn lên trán y:
“Mấy tuần không gặp rồi, nhớ anh quá.”
Thấy Hoắc Dạ Nam muốn hôn nữa, Giản Chiêu vội dùng tay che miệng hắn, gấp gáp nói:
“Mau buông ra đi, người xung quanh nhìn thấy bây giờ!”
Hoắc Dạ Nam nghe lời buông ra thật. Lúc nãy xô đẩy hắn đã túm y kéo qua một góc khuất vắng, tránh xa đám đông đang nhảy múa trên nền nhạc xập xình kia. Chỗ này ánh đèn lập lòe không chiếu đến, còn có ánh sáng trắng yếu ớt hắt ra phía bên nhà vệ sinh, dù vẫn hơi tối nhưng ngẩng đầu là có thể nhìn rõ mặt nhau. Hoắc Dạ Nam đã cởi bỏ bộ dáng xã hội đen, mặc trên người áo sơ mi trắng cùng quần tây nâu, che đi hình xăm dữ tợn, mái tóc hơi xoăn được chải gọn gàng, trông giống một anh chàng điển trai đào hoa hơn là kẻ cầm đầu băng đảng.
Giản Chiêu có hơi sửng sốt trước sự thay đổi này, định nói gì đó lại chợt nhớ ra cái túi đồ bị đá văng của mình, giật mình muốn chạy ra chỗ vừa nãy thì Hoắc Dạ Nam đã giơ tay chắn lại, xách cái túi bị một vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582674/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.