Nửa đêm, Giản Chiêu giật mình tỉnh giấc.
Y bần thần nhìn lên trần nhà tối om. Tiếng hít thở đều đều vang lên, hơi ấm từ hai người nằm bên truyền sang như xoa dịu cảm giác trống rỗng trong lòng. Gió bên ngoài rít gào từng cơn, dội vào cửa đập đùng đùng, có vẻ đang xảy ra một trận bão tuyết lớn.
Giản Chiêu mò mẫm ngồi dậy, gạt tay của Triệu Thiên Kiệt ra, nhẹ nhàng bước xuống giường. Đeo kính vào, vớ lấy điện thoại nằm trên bàn, bật đèn pin soi lên mặt đồng hồ cũ kĩ.
Đã là một giờ sáng.
Chẳng hiểu sao Giản Chiêu cứ nôn nao, khó chịu pha lẫn chút hồi hộp. Linh cảm như mách bảo điều gì đó. Y xỏ dép bông, đi từng bước ra phía cửa phòng, đứng đó hồi lâu, như ma xui quỷ khiến lại đưa tay lên mở tung cửa ra.
Gió lạnh từ ngoài ập vào. Trên nền trời hiện lên tia chớp đánh cái đoàng, soi rõ một dáng người cao lớn đứng trước cửa. Hắn mặc đồ đen, không choàng áo khoác, tuyết còn động lại trên tóc và tay áo. Rét như vậy mà người không run một chút nào. Giản Chiêu hoảng hồn, suýt đánh rơi điện thoại, vừa lùi bước về sau thì kẻ đó đã bước đến, mang theo hơi lạnh mà ôm chặt lấy y, giọng khàn khàn vang lên bên tai:
"Thầy...là tôi..."
"...Phó Quân Thanh?" Giản Chiêu nắm lấy cánh tay lạnh ngắt của anh, mơ hồ hỏi.
"Vâng."
Cánh cửa được đóng lại.
Giản Chiêu tắt đèn pin điện thoại, kéo Phó Quân Thanh đi vào trong phòng tắm, bật đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582661/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.